Tần Vị cứ ngồi lặng như vậy trước đồng hồ quả lắc, đôi mắt trống rỗng chán chường nhìn từng giây từng phút trôi qua trước mắt mình.
Trong trí nhớ của Tần Vị, đoạn thuộc về Quý Ngôn kia hoàn toàn trống rỗng. Mà trong đầu Quý Ngôn, có vô số hồi ức để nhớ lại, chỉ là anh không dám nhớ, chỉ cần vừa nhớ đến tim anh lại đau không thể át.
Giữa họ tồn tại quá nhiều lầm lỡ, mà tất cả những thứ đó đều đã không thể nào bù đắp lại.
Trời sáng.
Thế giới ngoài cửa sổ cũng rách nát tả tơi. Dường như chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ thôi, những mảnh vụn mặt trời sẽ lập tức rơi xuống.
Mà Tần Vị vẫn ngồi trơ ra đó, tựa như trong thế giới này chỉ còn lại chết lặng, chỉ còn lại lạnh lẽo. Đôi mắt luôn tràn đầy sức sống trong trí nhớ kia cũng mờ mịt vô thần, ánh mặt trời dường như cũng không thể bước vào ánh mắt ấy.
Khoảng cách giữa anh và Tần Vị chưa từng gần đến như vậy, cũng chưa từng xa đến thế.
Đó là một khoảng thời gian vô cùng xán lạn, cho dù là hiện tại, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể lập tức hiện lên trước mắt.
Sáng sớm mỗi ngày, Quý Ngôn đều nghĩ đủ mọi cách để kéo Tần Vị ngủ say như chết rời giường; trên bàn cơm, hai người vừa cãi nhau vừa thảo luận buổi chiều phải làm những gì; vừa tan học đã lại trông thấy khuôn mặt tươi cười ngu ngốc của Tần Vị, còn mặt dày mày dạn mà cọ tới cọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-the-gioi-khong-con-anh-sang-toi-da-chet-roi/2475897/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.