Chương trước
Chương sau
Bởi vì trên đường xuất hiện nhiều nguy hiểm hơn, vậy nên Chung Khải quyết định thay đổi tuyến đường một chút. Mặc dù sẽ phải đi xa hơn, thế nhưng cũng sẽ an toàn hơn nhiều. Ít nhất thì bọn họ sẽ không phải ngủ ở bên ngoài.

Theo đó, đội xe của bọn họ sẽ đi men theo những căn cứ nhỏ dọc theo đường từ căn cứ thành phố M đến căn cứ Xuân Tích. Ngày đi rồi đêm nghỉ lại mấy căn cứ hoặc thị trấn đó. Mặc dù vậy, thế nhưng trong đội của bọn họ vẫn có mấy người bị thương.

Vinh Minh Thời nghiêng người né tránh con thằn lằn biến dị đang lao về phía mình, nhân tiện kéo người bên cạnh tránh thoát một con khác, không nhịn được nói lời thô tục:

- Mẹ nó, quả thực đánh mãi không hết! Bọn chúng từ đâu bò ra vậy, thật là phiền chết đi được!

Đội của bọn họ đã dừng ở đây 2 tiếng đồng hồ rồi, nếu còn tiếp tục nữa, bọn họ sẽ không thể trước mặt trời lặn đến thị trấn gần nhất mất. Đám dị thú thằn lằn này mặc dù không mạnh, thế nhưng số lượng quả thực đông như kiến cỏ. Chung Khải tung ra đại chiêu lưới điện ba lần rồi, thế mà vẫn không gϊếŧ sạch được chúng nó.
Chúng nó cứ điên cuồng từ dưới đất chui lên, giống như không cần mạng vậy, thật là điên cuồng. Mặc dù Sử Nhã có thể tạo ra kết giới cách li bọn chúng ra. Thế nhưng đám dị thú thằn lằn này không biết bị làm sao, cứ bám dính lấy bọn họ không buông. Kết giới của Sử Nhã dù sao cũng không phải là vô hạn, vậy nên cuối cùng mọi người vẫn phải xuống xe giải quyết chúng nó.

Đến cuối cùng, bọn họ cùng đám thằn lằn biến dị kia đánh đến gần 5 giờ đồng hồ, chúng nó mới từ từ rút quân, không làm phiền bọn họ nữa. Sau đó đội xe của bọn họ lại bắt đầu điên cuồng lao nhanh về phía thị trấn gần nhất. Cuối cùng, trước khi thị trấn khoá cổng chính lại thì bọn họ đến nơi.

Quả thật như là đang bào mòn sinh lực của người khác, mỗi ngày đều phải lao lực như vậy, thật khó mà chịu được. Không chỉ cơ thể mệt mỏi, ngay cả tinh thần của bọn họ cũng căng thẳng không kém. Rõ ràng lúc đi không mất bao nhiêu thời gian. Thế nhưng lúc về này hai tuần rồi mới đi được gần một nửa quãng đường.
Mỗi lần sử dụng hết dị năng, cơ thể sẽ bủn rủn vô lực như bị bỏ đói vậy. Đầu óc thì quay cuồng đau râm ran, thế nhưng nếu như lúc đó mới hấp thụ tinh thạch bổ sung năng lượng, thì sẽ có cảm giác mạch máu trong cơ thể đều đang căng trướng muốn nổ tung.

Vậy mà mỗi ngày bọn họ đều phải trải qua chuyện này mấy lần. Quả thật là đang khảo nghiệm sức chịu đựng của bọn họ. Tâm trạng của mọi người đều vô cùng kém. Dù sao, tác dụng phụ của việc sử dụng hết dị năng chẳng bao giờ là dễ chịu cả.

Làm xong thủ tục rối đi vào thị trấn. Bởi vì mọi người đều đã mệt mỏi rồi, vậy nên Chung Khải liền dẫn mọi người đi thuê phòng rồi nghỉ ngơi luôn. Ngủ một giấc thoải mái thức dậy, có lợi cho việc phục hồi cơ thể và tinh thần.

Quả nhiên, sáng hôm sau thức dậy, sắc mặt của mọi người đã tốt hơn rất nhiều. Dù sao đều đã sống trong mạt thế mấy năm, tinh thần của bọn họ không yếu tới mức ấy. Mặc dù có cảm thấy áp lực, thế nhưng còn lâu mới chạm tới hạn cuối của bọn họ.
Cứ như vậy, lúc bọn họ về gần đến căn cứ Xuân Tích thì đã được hơn một tháng kể từ lúc bọn họ xuất phát từ căn cứ thành phố M rồi. Càng gần căn cứ Xuân Tích, dị thú cùng zombie ít đi hẳn, cũng không biết là vì lý do gì.

Nhưng dù sao, đâu cũng là hiện tượng tốt. Bởi vì dị thú ít đi, vậy nên mọi người đều thả lỏng hơn một chút. Không khí trong xe cũng dễ thở hơn nhiều. Sắp về đến nhà rồi, mọi người lại bắt đầu thảo luận xem lúc đó sẽ làm gì, sẽ đi chơi ở đâu....

Thật là những con người lạc quan không toan tính. Chẳng qua, sống ở cái thời không biết ngày mai ra sao, có khi hôm nay còn cười vui vẻ, ngày mai đã phơi thây ở chỗ nào thế này. Sống như vậy cũng tốt, ít nhất trước khi chết còn có thể vui vẻ. Hôm nay có rượu hôm nay say, không phải sao.

Sử Nhã nghiên người nhìn ra ngoài cửa kính, mặt trời sắp xuống núi rồi. Hôm nay bọn họ sẽ dừng chân tại một thị trấn di động cách căn cứ Xuân Tích khoảng 100km. Vì sao lại gọi là thị trấn di động?
Bởi vì nó không ở một chỗ cố định, mà cứ cách một khoảng thời gian sẽ di chuyển tới chỗ mới. Thế nhưng không bao giờ cách căn cứ Xuân Tích quá xa. Cả thị trấn đều có thể tháo rời mang đi, kể cả bức tường bao bên ngoài. Cứ khi nào xung quanh nơi đó có nhiều dị thú hay zombie xuất hiện, là thị trấn lại tự động đóng góp bản thân rồi chạy đến nơi khác.

Vậy nên sự tồn tại của nó khá là đặc biệt. Mỗi thị trấn di động đều có một lá cờ của riêng mình. Hơn nữa cũng có phương thức tự quảng bá của riêng mình. Mà đặc biệt, hầu hết thị trấn di động đều lấy việc phục vụ khách qua đường làm kế mưu sinh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.