Nửa đêm, tôi xoay tròn trong cái chăn bông lớn mà không thể nào ngủ được. Haiz, Củ Cải và Cà Chua nó cứ đánh nhau ầm ĩ trong đầu tôi, chính xác mà nói tôi cứ băn khoăn mãi về chuyện hai cái đứa ngốc xít này. Một đứa, thích nổ đom đóm mắt ra nhưng lại ngại ngùng, một đứa, óc làm từ đất sét, nào có hay biết cái khỉ gió gì. Sao chuyện nó lại phức tạp thế không biết???
Tôi bật dậy, vò vò cái mớ tóc rối tanh bành, cảm thấy rối bời ghê gớm. Không nói cũng không được, mà nói ra lại không phải đạo … AAAAA, thế tôi phải làm gì đây hả giời????
Tôi mở tung cửa ban công. Cơn gió lạnh ùa vào đột nhiên lại khiến bản thân thoải mái hẳn.
“Sao thế??? Lại nghĩ không thông à???”
Tôi giật bắn mình. Thiện tai, là Củ Cải.
“ Đồ điên, cậu muốn hù chết tớ phải không?”
Củ Cải chớp chớp mắt nhìn tôi vô tội. Thằng nhóc này từ bé đã biết dùng chiêu này để lừa tình người lớn khiến chẳng ai có thể mắng nó được cả, cho dù nó phạm lỗi nặng mấy đi chăng nữa. Các bạn cảm thấy hư cấu có phải không? Nhưng hãy nhìn tôi đi, tôi chính là nhân chứng sống trong việc này, và tôi đảm bảo đấy là sự thật 100% đấy.
Ngày bé Củ Cải ốm nhách, đôi khi cảm xoàng nhưng mất rất lâu mới khỏi, khi ấy cảm tưởng chỉ cần gió thổi cái là cậu ấy bay mất tiêu nên cả nhà vô cùng cưng chiều. Tuy nhiên không hiểu sao đến cả bố mẹ tôi cũng cưng chiều cậu ấy hơn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-17/1800195/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.