Tôi tham lam vùi chặt vào bả vai hắn, ngửi mùi bạc hà từ áo khoác của hắn và …. bổ sung thêm một combo nước mắt, nước mũi và nước dãi lên áo hắn. Có trời mới biết tôi sợ bị lạc như thế nào, đừng vội cười nhạo nhé, tất cả đều có quá khứ của nó, nhưng có điều cái quá khứ này nó hơi nhảm một chút thôi.
Một lúc sau, hắn cất tiếng.
“ Buông tôi ra được chưa???”
“ Ờm.”
Tôi thả tay buông hắn ra và tôi thoáng chút tiếc nuối vì không được ôm hắn lâu thêm chút nữa. Tôi tiếc nuối vì không được ôm hắn nữa????? Ý nghĩ đó khiến tôi hết hồn, trong đầu tự vả một trăm cái, mày điên rồi, điên rồi Bảo Bình ạ.
“ Sao lại ngồi đây??
Xấu hổ quá, làm sao tôi có thể nói là tôi lớn như thế này còn bị lạc được chứ??
Hắn như đọc được suy nghĩ của tôi, nhướn mày.
“ Lạc??”
Tôi gật đầu như bổ củi. Cười đi, cứ cười đi, tôi không sợ đâu.
Đôi khi bị xỉ nhục nhiều cũng có cái lợi của nó nhé, ờ, ít nhiều cũng rèn luyện được cái mặt như cái mâm, có thể mang ra đối phó bất cứ tình huống.
Không nằm ngoài dự đoán, hắn ôm bụng cười như chưa bao giờ được cười, có khi nằm ra đường cười cũng nên ấy.
Cười xong, hắn thở ra một cái thoải mái.
“ Nhà bà ở đâu???”
“ SN XY, đường ABC, quận…”
Hắn rất tự nhiên đưa tay ra túm tay tôi. Nam sinh nắm tay nữ sinh đưa về nhà, tóc bay bay trong gió, mặt mũi hai người đỏ ửng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-17/1800194/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.