"Thầy vừa nói gì cơ?" 
Không khí đang hết sức lãng mạn đượm tình bỗng chốc bị câu hỏi hết sức ngây ngô của Hạ Lâm phá hỏng. 
Đình Thiên nghệt mặt, tưởng thật dở khóc dở cười, xoa đầu cô: "Không có gì.Lên xe đi, tôi đưa em về" 
"Ò!" 
Hạ Lâm vẫn duy trì vẻ mặt ngây ngô của mình, chui vào trong xe. 
Lên xe rồi, Hạ Lâm mới đưa hộp quà còn lại cho anh: "Cái này cho thầy" 
Cô cảm thấy mình thật sáng suốt khi chọn thời điểm này để đưa quà cho anh, vừa vặn có thể lấy nó làm bia đỡ đạn. 
"Cả tôi cũng có quà sao?" 
Đình Thiên ngạc nhiên quên luôn chuyện cô không nghe thấy, nhận lấy hộp quà. 
"Gì thế?" 
"Thầy mở ra xem thì biết." 
Hạ Lâm tỏ vẻ hờ hững, nhưng ánh mắt lại viết rõ hai chữ mong chờ. 
Đình Thiên nhìn cô một cái, mở nắp hộp ra xem. 
Nhìn chiếc áo màu xanh ngọc thanh nhã được gấp ngay ngắn bên trong, anh ngẩn ra. 
Hạ Lâm đã sớm không chờ nổi rồi, nghiêng người tới hỏi: "Đẹp không thấy?" 
"Đẹp!" 
Anh đáp, còn mố một cái vào môi cô: "Rất đẹp.Đẹp như em vậy." 
Hạ Lâm đơ người, rồi như con rô bốt máy móc thu người về, mặt đỏ lựng. 
Thay vì oanh liệt đối diện với sự thật, cô lại chọn làm con ốc sên thu mình vào vỏ, vờ ngáp một cái rõ dài, uế oải nói: "Em thấy buồn ngủ quá.Em ngủ một giấc, khi nào về tới nhà thầy gọi em nhé" 
Rồi cô quay mặt ra phía cửa xe, nhắm mắt lại ngủ. 
Một phần tóc che hết nửa khuôn mặt bên này, từ vị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126605/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.