Hơn hai mươi năm về trước, lần đầu tiên gặp Đình Thiên, cô đã phải lòng anh.Người con trai mang vẻ mặt đẹp tĩnh lặng, nhưng lại chói sáng như mặt trời ban trưa. 
Tuy rằng khi đó Kiều Giang mới có sáu tuổi, xong, cô biết rõ bản thân muốn gì. 
Vì sự nghiệp theo đuổi Đình Thiên, cô đòi gia đình vào trường quân đội học, chỉ để được tiếp cận anh. 
Vì Đình Thiên, cô không quản ngại luyện tập những bài giảng cực kỳ khắt khe quá sức trong quân đội. 
Vì Đình Thiên, cô đã hy sinh những năm tháng tuổi thơ cùng thanh xuân tươi đẹp của mình. 
Cũng vì Đình Thiên, cô mới quyết định đi nước ngoài huấn luyện cực khổ suốt bốn năm, chỉ vì cô muốn chứng minh cho anh thấy, cô tài giỏi, cô xứng đáng sánh vai cùng anh. 
Vậy mà hôm nay, anh lại nắm tay cô gái khác trước mặt cô rời đi, còn từ chối lời mời của cô. 
Càng nghĩ, Kiều Giang cảm thấy nguy cơ mất anh ngày càng gân. 
Không! Cô không chấp nhận kết quả này. 
Đình Thiên là của cô, anh phải là của cô. 
Không ai có thể cướp anh đi được hết. 
Cô đã đổi những năm tháng tươi đẹp nhất chỉ để dành lấy trái tim anh, sao có thể nhường anh cho người khác. 
Bàn tay Kiều Giang cuộn chặt lại thành quyền, đôi mắt xinh đẹp đang ướt nhoè bỗng hắn lên tia chết chóc, đáng Sợ. 
Thanh Như càng không hiểu ra làm sao hơn. 
Không phải anh Thiên rất yêu chị Giang sao. 
Sao bây giờ lại lạnh nhạt như vậy, còn dắt tay một cô gái khác đi trước mặt chị Giang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126604/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.