Bạch Ly Nhược cắn môi dưới chảy máu, làn nước trong mắt rung động, ánh mắt liễm diễm, chữ chữ khấp huyết “Ta có tư cách để cự tuyệt hay sao?”
Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, khóe môi vẽ ra một đường cong, con mắt lạnh như băng không thấy đáy, nói rõ ràng “Ngươi không có!”
Đang nói chuyện thì có một thị vệ đã chuẩn bị con ngựa tốt dắt đến, Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược, cười khiêu khích Hàn Thiên Mạch “Hàn công tử, nếu bây giờ ngươi rảnh rỗi có thể cùng đi với chúng ta..”
Hàn Thiên Mạch nở một nụ cười kiên cường, xoay người nói “Ta không đi được, Thần Vương phải cẩn thận, gần đây đạo tặc thường hay xuất hiện, trên đường không mấy bình an.”
Mặt Bạch Ly Nhược không chút thay đổi, Phong Mạc Thần cười lạnh, hai người ra khỏi Thần Vương phủ, cùng cưỡi một con ngựa, Phong Mạc Thần nói với ám vệ ở phía sau, “Hôm nay không cần đi theo bổn vương, các ngươi đi quan phủ xử lý vụ án Hoa Nhị bị giết đi. Hình bộ có bất kỳ manh mối nào không cần báo cho Bổn vương biết, trực tiếp xử luôn hung thủ…”
Bạch Ly Nhược ngẩng đầu, quay đầu lại không thể tin nhìn Phong Mạc Thần, lạnh nhạt nói “Vương gia đã biết ai là hung thủ rồi à?”
Phong Mạc Thần cười một tiếng “Hung thủ? Vương phi chẳng nói hung thủ là Đan Cơ sao?”
Bạch Ly Nhược thở dài, nàng chỉ nghĩ mà thôi, không có chứng cứ làm sao có thể kết luận?
“Được rồi, đừng có suy nghĩ nhiều, hung thủ đã hiện nguyên hình…” Phong Mạc Thần không đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487693/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.