Khe núi, nước suối chảy trong vắt, gió thổi làm lá cây rung động xào xạc rơi xuống, Phong Mạc Thần đem ngựa buộc ở gốc cây, khom người lấy nước.
Bạch Ly Nhược ngồi trên một tảng đá xanh, quay lưng về phía Phong Mạc Thần, mặt lạnh như ngọc.
“Chỗ này, khi còn bé ta vẫn thường hay tới, khi đó mẫu phi ta vẫn còn sống, ta chưa được phong Vương, thường xuyên từ hoàng cung lén đi ra ngoài cùng sư phụ luyện võ tại đây, mỗi lần đều làm cho mẫu phi vô cùng lo lắng.” Phong Mạc Thần mỉm cười, đầu ngón tay thon dài nghịch nước, giọt nước trong suốt nửa như sắp rơi nửa lại không.
Bạch Ly Nhược mím môi, vẫn không nói một lời nào.
“Sau đó, ta được phong Vương, phụ hoàng qua đời, mẫu phi cũng mất tích, từ đó ta không còn tới nơi này nữa.” Phong Mạc Thần lẩm bẩm, đưa tay vốc nước thổi, phần nước trong tay phản chiếu dung mạo tuyệt mỹ của hắn.
Tâm Bạch Ly Nhược khẽ rung động một chút nói “Sau đó như thế nào, ngươi có tìm được mẫu phi không?”
Phong Mạc Thần rửa tay, đứng lên, quay đầu lại nói “Nước ở nơi này rất ngọt, ngươi muốn tới đây thử một chút không?”
Chủ để nói chuyện thay đổi, nhưng mà rất liền mạch, sắc mặt Bạch Ly Nhược không thay đổi, đứng dậy đi tới bên suối.
Nàng vốc nước nhẹ nhàng vỗ vào mặt, dòng nước mát trong thấm vào ruột gan, cảm giác được phía sau có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, lạnh nhạt xoay người lại, hờ hững nói “Nhìn ta làm gì?”
Phong Mạc Thần mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487694/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.