Bạch Ly Nhược nhìn Phong Mạc Thần, sắc mặt trở nên ảm đạm, nắm chặt y phục phơi lên sào trúc, nhẹ giọng nói “Hàn công tử, hôm khác chúng ta đi.”
Hàn Thiên mạch cau mày, kéo tay áo Bạch Ly Nhược, phụ giúp đem tất cả y phục trên tay nàng phơi, lạnh lùng nói “Tại sao lại là hôm khác? Bây giờ ta đi xem ai có thể ngăn cản được ta?”
Phong Mạc Thần không ngừng vỗ tay, đôi mắt tuyệt mỹ đầy vẻ trêu tức, hồi lâu mới dừng lại “Tốt, tình chàng ý thiếp, kế tiếp có phải hai người muốn diễn cảnh sinh ly tử biệt không đây?”
Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, phẫn hận nói “Phong Mạc Thần, ngươi không được nghĩ tất cả mọi người đều xấu xa như ngươi.”
Ánh mắt Phong Mạc Thần lạnh như băng rơi vào chỗ tay của Hàn Thiên Mạch đang kéo tay áo Bạch Ly Nhược, như cây đao sắc bén, lạnh lẽo tựa dòng nước đầu mùa xuân, nhếch môi gằn từng chữ “Thật không?”
Hắn khẽ xoay người, lần nữa vỗ tay ba tiếng, phía sau hàng rào có hai thị vệ mặc áo giáp, một trái một phải, ở giữa kèm một nam tử trung niên, râu tóc hoa râm, hai mắt ẩn chứa phong thái uy nghiêm.
Bạch Ly Nhược run tay, rút tay đang được Hàn Thiên Mạch nắm, thất thanh kêu lên, “Phụ thân——”
Bạch lão tướng quân lảo đảo mấy bước, hai mắt ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhiều nếp nhăn trên mặt, thế sự xoay vòng, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, hướng về phía Bạch Ly Nhược lễ bái nói “Nhược nhi, cha biết con phải chịu ủy khuất, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487692/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.