“Dư phi nương nương? Ta là Phùng Mụ đây.”
...... Ta không mở miệng, để cho bà ta tự rời đi.
“Dư phi nương nương?” Phùng Mụ tiếp tục đi quanh phòng gọi.
......
“Dư phi nương nương, ta là Phùng Mụ.”
Gọi đi gọi lại đến hai mươi mấy lần, ta thật sự không kiên nhẫn nổi nửa, Phùng Mụ gọi nhiều như vậy không thấy phiền sao! Đến quỷ cũng biết bà ta là Phùng Mụ rồi.
Trước tiên ta bảo Bích Quỳnh tạm thời cứ ở yên dưới gầm giường, một mình từ dưới gầm giường bò ra ngoài.
Phùng Mụ vừa thấy ta lập tức vui mừng. “Quả nhiên ta đã đoán đúng, biết ngay là ngươi ở đây.
Trên mặt ta xuất hiện ba cái vạch đen, thì ra bà ta tự suy đoán! Sớm biết vậy thì cho dù bà ta có gọi tên ta cả trăm lần ta cũng không đi ra.”Phùng Mụ, làm sao bà đoán được ta ở đây?”
Phùng Mụ hình như rất tự đắc, ta hiểu rõ tiếp theo nàng muốn nói câu gì.
“Phùng Mụ ta ở trong cung đã hơn nửa đời người, chẳng lẽ ngay cả cái này cũng không đoán được?”
Ta đến bên Phùng Mụ dùng tay mô tả lời nói của Phùng Mụ, một chữ cũng không thiếu.
Phùng Mụ thấy thế cười lớn gật đầu với ta. “Ngươi thật là hiểu ta.”
Không phải ta hiểu rõ bà ta, mà là mỗi lần vừa hỏi bà ta đều nói câu này.
“Bân nhi rất sợ ở một mình, cho dù là lúc nào, chỉ cần không có người hắn sẽ khóc. Mỗi sáng sớm hắn đều khóc, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318320/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.