Hình như nơi này tương đối vắng vẻ, tiếng xe lăn bánh át mất tiếng ta và Bích Quỳnh rơi xuống đất. Nằm trên mặt đất một lát, chúng ta mới bò dậy được.
Đi thẳng theo hẻm nhỏ, chỉ một lát sau là tới phố.
Ta nhìn đường phố gật đầu một cái, không tệ, rốt cuộc ta cũng đã ra khỏi Hoàng cung.
Bích Quỳnh vô cùng mừng rỡ. “Nương nương, người biết đường rồi sao?”
Vẻ mặt ta nghiêm túc nhìn nàng. “Không có.”
Đến gần tối, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được Thẩm Tương Quốc Phủ, có lẽ không thể nói là tìm, thực ra là do chúng ta đụng phải.
Điều làm cho ta không ngờ nhất chính là Ngọc Tình lại đến thẳng đại sảnh đứng chờ chúng ta.
Vừa mới tới cửa, một vị trung niên mặc y phục quản gia cung kính dẫn chúng ta đến đại sảnh.
Hôm nay Ngọc Tình không che mặt, bởi vì người nàng tiếp đãi đều là các cô nương.
Có lẽ là do chuyện lúc trước làm trong lòng ta bị ảnh hưởng, nhìn thấy Ngọc Tình cứ nhìn gương mặt ta như thế, thậm chí ta còn có chút đỏ mặt.
“Các ngươi chính là khách quý của Trì tướng quân sao?”
Ta nhìn nàng cười rực rỡ, cũng cười cười. “Ngươi chính là Ngọc Tình sao? Quả nhiên là một mỹ nữ khuynh thành.”
Ngọc Tình xấu hổ cười cười. “Ngươi thật biết cách nói chuyện, ngươi nhỏ hơn ta một hai tuổi, nếu như ngươi không ngại, ta có thể gọi ngươi một tiếng muội muội không?”
Gọi là muội muội? Từ trước đến nay ta vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318319/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.