Vu Nguyệt Khánh không vì lời nói của Huyền Nhược sở động, tiếp tục nói: “Kẻ giết chết Thiên Duyến đại sư, đồng thời cũng là người tản lời đồn về ‘Thương Nguyệt Thần Công’, đó là muốn khiến võ lâm trở nên rung chuyển bất an, bức ta mang thần công đến Trung Nguyên, tham gia võ lâm đại hội.”
“Hắn là ai vậy?” Thiên Vô đại sư có phần kích động.
“Hắn chính là kẻ tổ chức võ lâm đại hội lần này, chưởng môn phái Vũ Đương.”
“Cái gì?” Đám đông kinh hô, ngược lại Thiên Vô đại sư không nói gì.
“Ha ha ha, Vu Nguyệt Khánh, ngươi nói lời này buồn cười quá đi? Không nói đến ta luôn luôn bế quan tu luyện, hơn nữa Thiên Duyến đại sư võ công cao cường, trừ ngươi ra, vốn không còn người có năng lực như thế giết hắn. Lại nói ta bế quan bốn tháng hơn, căn bản không biết chuyện có liên quan đến Thương Nguyệt Thần Công, vẫn là sau khi xuất quan sư đệ Huyền Vô nói cho bần đạo. Ngươi vu oan ta như thế, có ý gì?”
“Ngươi cố ý giấu diếm tin tức ‘Thương Nguyệt Thần Công’ có thể tẩu hỏa nhập ma, mượn danh bế quan nhân cơ hội xuống núi bịa đặt khắp nơi, hy vọng làm cho chúng phái trước tiên tìm được thần công này, rồi ngươi mới đoạt lại, đỡ tốn thời gian lại dùng ít sức. Chính là ngươi không nghĩ tới người của các phái có đi không có về. Nhưng không quan hệ, còn có võ lâm đại hội, ngươi phái người đến mời ta tham gia, cũng viết thư dùng ngôn ngữ chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phach-thanh-chu-soai-dai-phu/2872601/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.