Chương trước
Chương sau
“Vu thánh chủ, ngươi sao có thể nói như thế chứ? Cho dù bọn họ có không đúng thế nào, uổng mạng như vậy cũng không tránh khỏi rất đáng thương, ngẫm lại thân nhân, bằng hữu của bọn họ, ai… Ngươi cư nhiên còn nói lời châm chọc?”



“Đúng vậy, quá mức quá mức!”

“Hừ, thật không hổ là người trong ma giáo.”

“Đại ma đầu!!”

… Mọi người nhao nhao mắng chửi, trong lúc nhất thời, Vu Nguyệt Khánh liền từ khách nhân biến thành ma đầu.

Hùng Đại cảm thấy không khí có chút kì lạ, sao những người này cãi nhau còn hay hơn so với hát hí khúc vậy?

Vu Nguyệt Khánh giữ tay Hùng Đại lại, ý bảo hắn không nên nói gì.

“Ha ha, ta là ma đầu? Chỉ sợ so với chư vị, Vu mỗ còn chưa bì kịp tâm tư cùng thủ đoạn của các vị đi?”

Thanh âm đột nhiên trầm tĩnh xuống, mỗi người trên mặt đều hiện lên một loại thần sắc khó coi. Huyền Nhược thấy tình huống không đúng, vội hỏi: “Xem ra bản ‘Thương Nguyệt Thần Công’ này thật sự là hại người rất nặng a! Tuy rằng bần đạo luôn luôn bếquan, nhưng liên quan đến việc này, ta đã nghĩ ra một chủ ý rất hay. Không biết mọi người có nguyện ý nghe bần đạo nói một câu hay không?”

“Ác? Huyền Nhược đạo trưởng thỉnh giảng!” Phái Hoa Sơn đường môn lập tức hưởng ứng Huyền Nhược.

“Ha hả!” Huyền Nhược gật gật đầu, rất có khí thế trưởng giả nói: “Hiện giờ lời đồn liên quan ‘Thương Nguyệt Thần Công’ rộ lên không dứt, làm cho trên giang hồ phải rung chuyển bất an, vì hòa bình của võ lâm, ta đề nghị Vu thánh chủ đem thần công cống hiến ra, nếu chân tướng lời đồn đích xác có thể trường sinh bất lão, không chỉ là phúc phận của võ lâm, lại là việc trọng đại của cả nước a. Nếu không thể trường sinh bất lão, tức có thể chặt đứt lời đồn, để Vu thánh chủ ngươi ít đi một chút phiền toái, càng có thể khiến võ lâm lần thứ hai khôi phục hòa bình. Mọi người cảm thấy như thế nào?”

Huyền Nhược sớm đoán được bọn họ sẽ đồng ý, chờ thần công vừa đến tay, liền thay một quyển giả thư, ha hả…

Quả nhiên, lời này vừa nói xong, đám người lập tức sôi trào lên, toàn bộ đều đồng ý cũng bảo chủ ý này của Huyền Nhược đạo trưởng hảo, rộng lượng, không hổ là một thế hệ tông sư.

“Nếu tất cả mọi người đồng ý, vậy Vu thánh chủ, mời ngươi giao ra…”

“Uy, các ngươi quá mức đi!” Hùng Đại thật sự nhịn không được, hắn còn chưa từng gặp qua loại người ghê tởm lại mặt dày như thế này!

“Hắn đây là gì, các ngươi đồng ý thì hắn sẽ lấy ra sao? Hắn còn chưa nói gì! Chẳng lẽ các ngươi lấy nhiều khi dễ ít?”

“Ngươi là cái thứ gì? Dám cùng chúng ta nói chuyện như vậy…” Đệ tử của một phái rút đao mắng chửi, rất hung ác, nhưng hắn còn chưa nói quá ba câu đã bị điểm á huyệt, đồng thời, ba phiến lá cây như phi đao đâm vào ba đại huyệt của hắn, làm cho hắn không chỉ có nói không nên lời, lại còn đau đến lăn lộn khắp nơi trên mặt đất, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, tứ chi toàn bộ cuộn lại, bộ dáng thật đáng sợ.

Mọi người cả kinh, trong nháy mắt chuyện này phát sinh chỉ sợ không mấy người thấy rõ ràng.

Vu Nguyệt Khánh cao giọng nói: “Nơi này thời điểm nào lại đến phiên ngươi nói chuyện? Hừ, nếu không phải nể mặt hắn, ngươi đã sớm chết.” Khí thế bức bách kinh người kia, nhãn thần như tử thần làm cho mọi người nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, càng miễn bàn đến việc không ai có lá gan đi chỉ trích Vu Nguyệt Khánh.

“Mọi người có thể không biết, ‘Thương Nguyệt Thần Công’ ở giáo ta là cấm công!” Vu Nguyệt Khánh cười lạnh nhìn biểu tình không tin hoặc là kinh ngạc của mọi người, tiếp tục nói: “Bắt đầu từ tổ tiên của ta ── Vu Trọng Lâu, sách này đã bị liệt vào sách cấm. Bởi vì lúc ấy tứ đại hộ vệ bên người ông tổ đều đồng lòng luyện thần công này, nhưng mỗi khi bọn họ luyện đến tầng thứ năm, sẽ cảm thấy tâm lực mệt nhọc quá độ, lực bất trọng tâm, nhưng trong cơ thể đã có một cổ chân khí cường đại lưu động. Ban đầu vẫn chưa để ý, khi bọn họ luyện tới tầng thứ sáu, cổ chân khí kia bắt đầu nghịch lưu, trong tứ đại hộ vệ có ba người tẩu hỏa nhập ma mà chết, người kia thì toàn thân gân mạch nghẹn đến nổ tung, máu bắn qua bảy lỗ mà chết.”

Nghe xong lời của Vu Nguyệt Khánh, tất cả mọi người đều bị doạ, trong mắt bắt đầu xuất hiện thần sắc do dự cùng sợ hãi. Huyền Nhược thấy không đúng, vội hỏi: “Hanh hanh, loại thần công như thế này, sao lại để tứ đại hộ vệ luyện chứ? Rõ ràng là ngươi đang nói dối!”

“Đúng vậy… Sao có thể là hộ vệ luyện chứ?”

“Trả lời đi, không cách nào nói nổi a!”

Không để ý tới hoài nghi của bọn họ, Vu Nguyệt Khánh đột nhiên cùng Thiên Vô đại sư lên tiếng nói chuyện: “Xin hỏi đại sư, Dịch Cân kinh, Tẩy Tủy Kinh của quý tự thuộc loại nội công nhưng cũng xem như là thần công?”

Thiên Vô đại sư sửng sốt, chấp tay nói: “A di đà phật! Nếu nói là thần công, cũng chỉ có thể tính thần công của Thiếu Lâm tự chúng ta đi!”

“Ai, đại sư quá khiêm nhường, người nào không biết võ công của Thiếu Lâm Tự bác đại tinh thâm, từ thần công này, hoàn toàn xứng đáng a!” Phù Dật Kiếm nhân cơ hội khen ngợi. Tuy rằng đây là lời nói thật, nhưng hắn vừa nói còn vừa hướng Vu Nguyệt Khánh ném cái mị nhãn, làm cho Hùng Đại một bụng lửa nóng. Bất quá cũng may Vu Nguyệt Khánh hoàn toàn không nhìn hắn, mới khiến cho Hùng Đại lại đắc ý lên.

“Nhưng cho hỏi chút nội công này chỉ có phương trượng mới có thể học sao?”

“Không phải!” Thiên Vô đại sư ăn ngay nói thật: “Chỉ cần đạt tới yêu cầu học kinh thư, tự nhiên có thể học.”

“Ở phái ta, tứ đại hộ vệ cũng là trên vạn người, dưới một người. Huống hồ võ công là một chuyện, nói đến chính là thiên phú, cùng loại người vì tư lợi, dối trá đê tiện như các ngươi là không giống nhau.”

“Uy, Vu Nguyệt Khánh, miệng của ngươi sạch sẽ chút đi. Chúng ta mở võ lâm đại hội, mời ngươi đến, mời ngươi giao ra thần công là cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng quá kiêu ngạo!” Chưởng môn phái Nga Mi căm tức nói.

“Hừ, ta tình nguyện không lấy thứ mặt mũi này.” Vu Nguyệt Khánh khinh thường hừ lạnh, nhưng thái độ của hắn như vậy cũng chọc giận người của các đại phái.

Huyền Nhược âm hiểm tươi cười, đang muốn phát động mọi người đối chiến Vu Nguyệt Khánh, nào biết câu nói kế tiếp lại cướp đi lực chú ý của mọi người.

“Thiên Vô đại sư, ngươi không phải muốn tra ra nguyên nhân chết của Thiên Duyến đại sư sao?”

Thiên Vô đại sư cả kinh: “Vu thánh chủ, ngươi biết?”

“Ta đã cùng hung thủ kia giao thủ, hơn nữa, kẻ đó còn luyện tà công ma quái. Tuy rằng hắn cực lực che dấu, nhưng thật không khéo, ta từng nhìn qua tà công kia, cho nên cho dù hắn có giấu diếm thế nào cũng vẫn lộ nguyên dạng.”

“Vậy… Hung thủ kia đâu?” Thiên Vô đại sư có chút kích động hỏi.

“Chạy, nhưng để lại chứng cớ.”

Mọi người hít khí một tiếng, Huyền Nhược lại có tật giật mình, hắn cười nói: “Hừ, đương kim thiên hạ có ai so với Thiên Duyến đại sư lợi hại đâu? Vu thánh chủ, hay là… Ngươi mới là hung thủ giết chết đại sư!! Hiện tại lại ở đây biên lời nói dối lừa gạt mọi người!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.