Trong mắt Vu Nguyệt Khánh tràn đầy hàn quang lãnh liệt, khí thế bức nhân làm Hùng phụ Hùng mẫu sợ tới mức hồn vía lên mây, Hùng Đại đau khổ cầu tình, hắn biết Vu Nguyệt Khánh chỉ là bởi vì phụ thân muốn đánh hắn cho nên mới tức giận.
Liền ngay lúc Vu Nguyệt Khánh chuẩn bị buông kiếm, Huyền Nhược đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Mọi người nhìn xem, người này cư nhiên ngay cả lão nhân không biết võ công đã gần năm mươi tuổi cũng không buông tha. Đủ để thấy lòng dạ hẹp hòi, ngoan độc vô tình. Lời của loại người như vậy sao có thể tin tưởng! Phù Minh Chủ, xin hỏi ngươi có thấy gương mặt của hắc y nhân kia không?”
“Không có!”
“Hừ, nhất định là Vu Nguyệt Khánh phái người giả dạng, ăn cắp đồ của ta lại nhân cơ hội để ngươi nhặt được!”
Phù Dật Kiếm không nói, nhưng các phái nhân sĩ lại trào dâng tình quần chúng, hận không thể lập tức giết Vu Nguyệt Khánh, cướp đoạt thần công, vì đệ tử, huynh đệ đã chết báo thù.
“Nguyệt, bọn họ…” Hùng Đại khẩn trương, chiều hướng trước mắt này chỉ sợ nhất định phải thấy máu mới có thể chỉnh lý, nên làm sao? Nếu Nguyệt bị thương khả làm sao đây!!
Vu Nguyệt Khánh quay đầu chăm chú nhìn Hùng Đại, mắt tràn ngập nhu tình, hai người dường như đang liếc mắt đưa tình trước hàng trăm người…
Hùng phụ thấy tình cảnh như vậy, trong lòng bốc hoả, vội vàng kéo Hùng Đại qua.
“Ngươi thằng con bất hiếu này, cư nhiên dám cùng hắn…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phach-thanh-chu-soai-dai-phu/2872604/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.