"Ấm quá..ư..thích quá đi...."
Trong giấc mơ Lạc Hiên thấy mình đang sờ vào một miếng gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, từng đường nét chạm trổ vô cùng tinh xảo, nhưng quái lạ miếng gỗ rất ấm nha. Còn có độ đàn hồi nữa, mềm mềm cưng cứng sờ rất êm tay, Lạc Hiên vô thức mỉm cười...
"Sờ đủ chưa?"
"Ừm...chưa"
Lúc ngủ say cô vẫn có thể trả lời nha. Uông Thần Hạo khoái chí bật cười, hôn chụt lên trán, lên má, rồi nhắm ngay môi cô ngấu nghiến.
Một nụ hôn điên cuồng buổi sáng đánh thức Lạc Hiên.
"Ưm..."
Mặt cô đỏ âu nhìn hắn, buổi sáng tinh lực của đàn ông vô cùng dồi dào, miếng gỗ mà Lạc Hiên sờ phải là bờ ngực vạm vỡ của Uông Thần Hạo, cô vô tình kích thích hắn, hắn không nổi lửa thì đúng là phí kiếp làm người.
Nhưng hắn là người biết kiềm chế, sự kiềm chế có thể nói đã đạt đến bật thượng thừa....
"Sao anh lại nằm trên giường tôi?"
Dáng vẻ hốt hoảng của cô gái nhỏ làm lòng hắn thổn thức khôn nguôi
"Hiên Hiên"
Hắn gọi tên cô một cách trìu mến, đôi mắt thâm tình chứa đầy mê luyến. Lạc Hiên nuốt nước bọt, toan nhảy xuống giường, nhưng cô nào nhanh bằng hắn.
Chẳng mất chút công sức, hắn đã khảm cô dưới thân...
"Ừm, em suy nghĩ thế nào rồi?"
"Anh muốn nói chuyện gì?"
"Hiên Hiên, chuyện tôi nói em xem như gió thoảng qua tai có phải không?"
"Không...tôi..."
Uông Thần Hạo với tay lấy chiếc điện thoại, nhanh tay bấm số người nào đó.
"Chủ tịch anh muốn làm gì vậy?"
"Gọi người trả em về cho Hắc Báo, xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ong-trum-hac-dao-biet-yeu/1506275/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.