Hắn sải bước dài, thần khí mười phần lạnh lẽo, đôi con ngươi sâu thẳm loé lên tia chết chóc.
Bộ dáng của hắn mãi đến sau này Lạc Hiên vẫn không tài nào quên được, dáng vẻ bất phàm cao ngạo, khí thế bức người đến nghẹt thở.
Là hắn đến cứu cô? Đôi mắt cô bỗng đỏ hoe, gương mặt nhếch nhát đến tội.
Hắc Báo vẫn nắm chặt cổ áo, Lạc Hiên có thể cảm nhận được gã đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Hắn nhìn cô, sắc mặt không thể khó coi hơn, Lạc Hiên bỗng than thầm
"Lần này không chết trong tay Hắc Báo, thì cũng khó toàn mạng với Uông Thần Hạo"
Uông Thần Hạo không nói một lời, hắn hiên ngang một tay cầm súng, nhắm đúng vị trí, bóp còi..
Dáng hắn cao ngất, trông vô cùng oai phong.
Lạc Hiên chỉ kịp cảm nhận có một tia lửa vừa lướt qua vành tai, rồi cô ngây người...
"A...anh Hạo tôi đã đắc tội gì với anh?"
Hắc Báo bị bắn trúng vào bàn tay, gã đau đớn buông cô ra. Khoảng cách chỉ cách có vài xăng ti mét, nếu Uông Thần Hạo rung tay, Lạc Hiên sẽ chết dưới khẩu súng K95.
Hắc Báo cũng là đại ca tung hoành ngang dọc, gã không ngốc đến nỗi không nhận ra Uông Thần Hạo đến đây là vì ai, chỉ là gã không ngờ con mãnh hổ trong truyền thuyết lại ra tay dứt khoát và tàn độc như vậy.
Lương Trạch đứng bên cạnh Uông Thần Hạo âm trầm lên tiếng...
"Lũ tép riu chúng mày không đủ tư cách gọi hai tiếng Anh Hạo"
Nếu hôm nay không phải vì cô, hắn cũng sẽ không đích thân đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ong-trum-hac-dao-biet-yeu/1506274/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.