Tỉnh lại trong bệnh viện, vẫn là căn phòng này, hôm trước vừa tạm biệt và không hẹn gặp lại, vậy mà mới có một ngày cô lại nằm đây.
Lúc này Tiểu Mỹ đang giúp cô thoa thuốc, vết bỏng ở vai đã được xử lý, nhưng nó loang lỗ và tróc vẩy trong rất ghê, một mảng da thịt bị đỏ ửng, nhìn chẳng khác nào miếng thịt bò.
Tiểu Mỹ vẫn giữ thái độ điềm đạm, cô ấy là y tá có nhiều năm kinh nghiệm,lại rất hiểu tâm lý của bệnh nhân, nên không đợi Lạc Hiên mở miệng, liền nói
"Yên tâm đi, vết thương được xử lý kịp thời sẽ không để lại sẹo đâu, chỉ là lần này cô phải nằm trên giường một tháng"
Lạc Hiên há hốc mồm không tin, cô trợn mắt nhìn Tiểu Mỹ, hỏi lại...
"Sao lại đến tận một tháng? tôi không thể nằm một tháng đâu"
"Đây là lệnh của bác sĩ"
"Chị...chị giúp tôi nói với bác sĩ được không, tôi có rất nhiều việc cần làm, tôi..."
"Cô hai à, cô có biết vết thương của mình nghiêm trọng thế nào không? Không cẩn thận là mất mạng như chơi đấy"
Ơ mất mạng? Vết thương nghiêm trọng? Không khéo sẽ mất mạng? cô chưa muốn chết mà hơn nữa trước khi chị cô khỏi bệnh cô không thể chết.
Mạng sống rất quý giá, được sống là một việc vô cùng may mắn.
"Phải rồi, chị có biết là ai đưa tôi vào bệnh viện không?"
Tiểu Mỹ thoáng thất thần, rồi rất nhanh đáp
"Là một người qua đường thôi"
Ánh mắt cô ta như muốn trốn tránh mà Lạc Hiên cũng chẳng tinh ý để nhận ra.
Cô khẽ thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ong-trum-hac-dao-biet-yeu/1506271/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.