Cô bị ngất tại quán bar dĩ nhiên quản lý không thể làm ngơ, đành sai vài tên phục vụ đưa cô vào viện. Sau khi cô được cấp cứu bọn họ cũng rời đi vì đâu ai muốn rước hoạ vào thân.
Ánh đèn điện chói mắt làm cô tỉnh lại, căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo đáng sợ.
Gương mặt cô nhợt nhạt, cổ họng đau rát, bờ môi khô khốc dính chặt vào nhau. Định với tay lấy chai nước trên đầu tủ nhưng vừa nhúc nhích một cơn đau xé da thịt lại dội đến.
Cô không biết mình bị ngất bao lâu, là ai đưa cô vào đây. Nhưng những chuyện này không quan trọng. Quan trọng là cô còn được sống, dù mạng sống của cô không ai trân quý. Lạc Hiên mỉm cười, một nụ cười khốn khổ.
Cạch...
"Cô tỉnh rồi à?"
Một giọng nữ trầm ấm cất lên. Là y tá Tiểu Mỹ
"Cô thấy trong người thế nào?"
Ống hút được cấm vào chai nước, Tiểu Mỹ nhẹ nhàng đưa nó đến miệng, Lạc Hiên uống một ngụm, khi cổ họng đã thông, cô mấp máy môi
"Tôi...không sao? Tôi đã nằm bao lâu?"
"Cô hôn mê hai ngày rồi đấy, nhưng người nhà cô đâu, nếu tiện tôi giúp cô liên lạc với họ"
Lạc Hiên không nói gì chỉ lắc đầu. Tiểu Mỹ như hiểu ra gì đó...
"Cô không có người thân ở đây?"
Lạc Hiên gật đầu, đôi mắt khẽ ánh lên một nỗi cô đơn.
"Chị..tôi muốn xuất viện được không?"
Lạc Hiên hỏi với một vẻ đầy khẩn cầu. Cô không muốn một mình ở lại đây, đối diện với căn phòng lạnh lẽo và màn đêm đen kịt ngoài kia. Cô thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ong-trum-hac-dao-biet-yeu/1506270/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.