Gương mặt hắn bỗng chốc tối sầm, cô không nhớ hắn.
Rất nhanh, hắn lấy lại vẻ cao ngạo, đút hai tay vào túi quần, ung dung kề sát mặt cô.
"Không nhớ tôi?"
"Chúng ta có quen sao?"
Hắn gật đầu xem như đã hiểu, sắc mặt hắn lạnh tanh, nhưng hơi thở ấm nóng phả vào vành tai làm Lạc Hiên rùng mình né tránh.
"Không nhớ cũng không sao, kể từ hôm nay, tôi bắt em phải khắc ghi khuôn mặt này đến khi em chết thì thôi"
"Đồ điên, anh từ phòng nào chạy ra vậy"
Hắn quên mất đây là viện tâm thần.
Cô hiển nhiên xem hắn như một kẻ điên.
"Này, anh vẫn chưa được uống thuốc phải không? Ngoan, tôi gọi bác sĩ giúp anh..."
Nói rồi cô toan đứng dậy, gọi lớn...
"Bác sĩ...bác...ưm..."
Hắn đúng là chưa được uống thuốc, hắn cứ vậy mà đặt lên môi cô một nụ hôn, không ngừng ngấu nghiến môi hồng.
Lạc Hiên há hốc mồm lại tạo thế cho hắn đi sâu vào trong khoan miệng, trằn trọc mút lấy hương vị ngọt ngào của cô.
Một nụ hôn không quá sâu, nhưng đủ để Lạc Hiên cảm nhận được sự chiếm hữu điên cuồng của người đàn ông này.
Lạc Hiên đập tay bôm bốp vào vai hắn, hắn vẫn không hề hấn gì, cho đến khi cô sắp thở không nổi nữa, Uông Thần Hạo mới buông ra.
Chát...
Lạc Hiên thở hổn hển không ngần ngại tặng hắn một cái tát đau điếng.
"Tên khốn, anh bị biến thái à, c*t thật"
Mẹ kiếp nụ hôn đầu bị một tên tâm thần cướp mất, cô tức chết thôi.
Uông Thần Hạo cũng tự thấy mình bị điên, hắn bất giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ong-trum-hac-dao-biet-yeu/1506272/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.