Edit: Dương Tử Nguyệt
Khách điếm mà họ nghỉ trọ tên là khách điếm Phúc Duyên. Mấy người Đông Phương Triệt đi vào khách điếm bằng cửa sau, không cần đi qua đại sảnh, lược đi không ít phiền toái. Đi trước là tiểu nhị của khách điếm, đi mấy vòng cũng tới một tiểu viện, trong viện có hoa cỏ, có mấy phần thanh nhã, trong viện có bảy, tám phòng nhưng không có ai ở, lúc này cô mới biết được Đông phương Triệt để Đinh Nhất bao cả một khu, quá mức phả sản, rốt cuộc phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới khiến người khác cam tâm rời đi vậy?
Nghi Lâm vẫn ở một phòng với Đông Phương Triệt như cũ, cô đã chết lặng với chuyện này, tám năm không chết lặng mới lạ. Ăn cơm trưa ở trong phòng, cô nói với Đông Phương Triệt muốn ra ngoài chơi, yêu cầu này không quá phận, Đông Phương Triệt cũng vui vẻ đồng ý.
Trên đường rất náo nhiệt, có rất nhiều quán hàng rong, bốn người đi chơi mua đồ không ngừng, mua không ít đồ thú vị, Đinh Nhất không đi chung mà ở khách điếm trông coi hành lý. Đồ ở mấy quán nhỏ có chút không sạch, mắt của Đông Phương Triệt lại rất cao, dĩ nhiên không thích mấy thứ này, có điều thấy Nghi Lâm vui vẻ như đứa trẻ cũng vui lòng ra tiền.
Có điều đi dạo không lâu thì trời trở gió, bầu trời vốn sáng sủa lại bắt đầu mưa, mấy giọt mưa bắt đầu rơi, bọn họ không cầm ô đi ra, mưa càng lúc càng lớn, cuối cùng đành tìm một quán trà vào tránh mưa. Người hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nghi-lam-gap-dong-phuong-bat-bai/2186502/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.