Đến Phượng Hoàng cổ trấn đã là buổi trưa, hai người tìm nhà nghỉ gần sông đặt phòng, rồi ra ngoài kiếm đồ ăn.Lúc đặt phòng, Tạ Vũ cố ý hỏi Lục Viễn: “Một phòng hay hai phòng?”Lục Viễn trịnh trọng trả lời cô: “Một phòng, tiết kiệm tiền.”Tạ Vũ nhếch miệng cười, nói với ông chủ nhà nghỉ: “Một phòng đơn.”Cô vừa dứt lời, Lục Viễn nói: “Phòng đôi.”Ông chủ nhà nghỉ ở trước mặt hai người nhìn lướt một cái như nhìn kẻ ngốc, sau khi đặt phòng, rốt cuộc không kìm được hỏi: “Hai người là người yêu ư?”Tạ Vũ không trả lời, quay đầu cười xấu xa chờ câu trả lời của Lục Viễn. Lục Viễn liếc cô một cái, thản nhiên trả lời: “Đúng vậy.”Tạ Vũ nhận lấy chìa khóa ông chủ đưa, nhướng nhướng mày cười sáp lại gần, nói nhỏ: “Chúng tôi là ra ngoài vụng trộm.”Ông chủ cười khan hai tiếng: “Vậy chúc hai người vụng trộm vui vẻ.”Lục Viễn không thể nhịn được nữa kéo Tạ Vũ vào lòng, nửa kéo lên lầu, cắn răng nghiến lợi nói bên tai cô: “Cô đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi, không thể đứng đắn chút à?”Tạ Vũ cười: “Anh mọc được ư? Mọc một cái cho tôi xem thử?”Lục Viễn nói: “Coi như tôi sợ cô.”“Đàn ông sợ vợ mới là người đàn ông tốt.”Lục Viễn hừ lạnh một tiếng, im lặng triệt để.Hai năm trước Tạ Vũ có đến cổ trấn một lần, ấn tượng bình thường, chẳng qua là đi dạo vòng vòng, cảm nhận phong thái thành phố gần biên giới một chút. Nhưng phong thái này thật ra cũng đã thay đổi từ lâu, đâu đâu cũng là mùi thương mại, hấp dẫn mấy thanh niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-trang-sang-dan-loi-anh-ve/2119526/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.