Ngày hôm sau chưa ăn sáng đã ra ngoài.
Vào làng, hai người đến quán bún lần trước đã ăn.
“Ơ? Hai người cũng ở đây sao.” Hai bát bún vừa bưng lên, Hướng Vân từ cửa đi vào.
Tạ Vũ cười nói với cô ấy: “Đang định ăn sáng rồi đi tạm biệt cô đây.”
Hướng Vân ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn người đàn ông sau khi gật đầu chào cô ấy thì chuyên tâm trộn bún, nói với Tạ Vũ: “Hôm kia cô nói muốn đi khu danh lam thắng cảnh xung quanh chơi, hôm nay định đi sao?”
Tạ Vũ trộn đều bún trong bát một chút, gật đầu: “Ừm, đi Phượng Hoàng chơi hai ngày.”
Hướng Vân lại hỏi: “Lục Viễn, anh đi tiễn Tạ Vũ sao?”
Lục Viễn ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, thản nhiên nói: “Cũng lâu rồi tôi chưa đi, đúng lúc rảnh rỗi nên đi chơi chung với cô ấy.”
Hướng Vân là một cô gái trong sáng tốt đẹp vô cùng, đã nhìn ra chút manh mối. Cô ấy hơi sửng sốt, cười nói không mấy tự nhiên: “Vậy thì rất tốt.”
Tạ Vũ lặng lẽ nhìn lướt mặt hai người hai lần, cúi đầu ăn hai miếng bún, có vẻ như vô ý hỏi: “Đúng rồi Hướng Vân, cô thi nghiên cứu sinh gì đó bắt đầu chuẩn bị chưa? Xác định đăng kí trường nào?”
Bún Hướng Vân gọi cũng được bưng lên nóng hôi hổi. Cô ấy lấy đôi đũa dùng một lần trộn bún, nói: “Bắt đầu liên lạc với người hướng dẫn rồi. Dù sao cũng đã làm việc mấy năm, lớn tuổi hơn sinh viên mới tốt nghiệp quá nhiều, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-trang-sang-dan-loi-anh-ve/2119525/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.