Tạ Vũ thấy anh vô cùng tức giận, nghe theo không động đậy nữa, nhếch môi lẳng lơ cười nói với anh: “Lục Viễn, anh thế này chẳng phải như tôi mong muốn sao?”
Thân thể hai người dính vào nhau, mặt và mặt gần trong gang tấc, hơi thở của đôi bên hòa vào nhau. Lục Viễn cười mỉa, phủ bên tai cô, khàn giọng nói: “Ừm, tôi như ước nguyện của cô.”
Anh buông tay ghìm cô ra, đi xuống dọc theo thân thể cô. Đôi mắt đen kịt của anh nhìn thẳng vào đôi mắt như cười như không của cô.
Thật ra họ chỉ có thể coi như là một đôi nam nữ xa lạ, số ngày quen nhau đếm được trên đầu ngón tay. Lục Viễn không hề hiểu người phụ nữ này, cô tựa như phân biệt rõ phải trái hơn ai, nhưng lại mãi mãi nửa thật nửa giả, thỉnh thoảng cũng bộc lộ sự đơn thuần lương thiện, nhưng phần lớn thời gian đều là khôn khéo tùy tiện, dường như chẳng để ý đến bất kì chuyện gì.
Anh không nhìn ra được thật giả trong nụ cười và lời nói của cô, nhưng đàn ông phán đoán phụ nữ thường thích dùng cách thức đơn giản trực quan. Lục Viễn không thể không thừa nhận người phụ nữ này rất đẹp, là vẻ đẹp có tính lừa dối, vài phần thuần khiết, vài phần lý trí và nho nhã, nhưng đuôi mày khóe mắt lại thấp thoáng vẻ bất cần, vì vậy lại khiến vẻ đẹp của cô trở nên mâu thuẫn, mà sự mâu thuẫn này khiến người ta không kìm được trầm luân trong đó.
Tạ Vũ vẫn thản nhiên cười nhìn anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-trang-sang-dan-loi-anh-ve/2119527/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.