“Đỗ Thanh Từ, Tiêu Tiêu thân thể yếu ớt, không thể tự lo liệu."
Ta đảo mắt đ.á.n.h giá vị nữ tử kia, dáng vẻ làm bộ làm tịch còn chẳng bằng ba phần ta, khẽ cười lạnh.
Ai lại chẳng như thế? 1
Tên gọi là Dạ Trọng Hoa kia vẫn còn tru tréo như ch.ó sủa, một mực nói rằng nếu Tiêu Tiêu rời xa hắn sẽ c.h.ế.t, bảo tiên trưởng tự mình cân nhắc.
Thế nhưng, rõ ràng là hắn đã đính thân rồi, vậy mà còn dẫn một nữ tử nhập tông, lại còn ghi danh nàng ta là đạo lữ.
Giờ lại muốn tiên trưởng – chính thất danh chính ngôn thuận – tự biết điều.
Sao có thể mặt dày như thế?
Thật chẳng biết xấu hổ.
Không giống tiên trưởng chút nào, người có thể khiến kẻ kia vừa ngẩng đầu thấy ta, liền thất thanh kêu lớn:
“Ngươi là ai?!”
Rồi ánh mắt rơi xuống, càng hét lớn hơn:
“Miếng ngọc bội uyên ương màu đỏ ta tặng ngươi cớ sao lại đeo bên hông của nàng ta?!”
Lúc ấy, gương mặt vốn luôn lãnh đạm của tiên trưởng lại bình thản nói:
“Sư đệ, Ngu nương nàng ấy cũng yếu đuối, chẳng thể tự lo.”
Quả thật chẳng chút giả tạo!
Miếng ngọc bội uyên ương màu đỏ ấy, có đẹp không?
Là tiên trưởng tặng ta đấy!
2
Ta tên là Ngu nương.
Là cái tên mà tú bà đặt cho ta, sau khi ta bị bán vào thanh lâu.
Bà ta túm cằm ta, ngắm nghía đôi chút rồi cười lạnh:
“Bề ngoài thuần khiết, bên trong yêu mị, cũng là đứa có thể câu người.”
Nhưng ta không muốn câu dẫn ai cả.
Từ lúc có ký ức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-nguoi-se-quay-ve/4694688/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.