Tiên thảo rơi vào trần thế, nhưng chung quy vẫn là tiên thảo.
Cái c.h.ế.t cuối cùng, sao có thể để kẻ khác động vào? Sư tôn vừa định đưa tay ngăn cản, đã bị luồng linh quang mạnh mẽ đ.á.n.h bật ra ngoài.
Giọt m.á.u rơi xuống hàng mi ta, m.á.u nhuộm đỏ cả đôi mắt.
Nữ tử mảnh mai ấy, cứ thế nhẹ nhàng ngã xuống bên gối ta, khoé môi rỉ máu.
"Ngu nương!"
Ta hận bản thân bất lực, thân thể hấp hối không sao cử động.
Ta muốn nhìn rõ khuôn mặt nàng, mà trước mắt chỉ là một màn mờ ảo.
Kẻ bị coi là quái vật vô tình vô cảm như ta, lại rơi một giọt lệ.
Giọt lệ ấy rơi lên gương mặt đẫm m.á.u của nàng.
Nàng chầm chậm nâng tay, khẽ chạm vào má ta, mỉm cười dịu dàng:
"Đáng giá rồi."
"Có được một giọt lệ này của người, ta c.h.ế.t cũng không hối tiếc."
Nỗi bi thương vô biên dâng tràn lồng n.g.ự.c ta, nhưng bởi trời sinh vô cảm, khiến ta chẳng thể thở nổi.
Mà nàng lại khóc.
Nàng nói: "Tiên trưởng, bọn họ đều muốn người c.h.ế.t, nhưng ta muốn người thành tiên."
Sinh linh chịu đủ bể dâu, rốt cuộc cũng lộ ra chân dung vốn có, từng lời, từng chữ như lời nguyền nơi miệng thần nữ:
"Ta muốn người——"
"Thành tiên."
33
Không ai có thể khiến một linh vật hấp hối làm trái ý mình.
Trừ khi chính nàng nguyện ý.
Chớp mắt, trời đất đổi sắc, hào quang ngũ sắc phủ kín sơn cốc, rọi thẳng xuống thân thể ta.
Trăm thú bi ai, đồng loạt phủ phục.
"Đó là… thành tiên!"
Có người run rẩy thốt lên: "Nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-nguoi-se-quay-ve/4694687/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.