Cùng với lời chúc mừng của dân chúng:
“Thám hoa lang cưới quý nữ, thật là giai thoại muôn đời.”
Người bên cạnh phụ họa: “Phải đó, không cưới quý nữ, lẽ nào lại cưới kỹ nữ phong trần sao?”
“Ngày đại hỷ, nhắc tới thứ dơ bẩn kia làm gì, mau đi uống chén rượu mừng thôi.”
Niềm vui của họ chỉ đến đó.
Bởi vì “kỹ nữ phong trần” mà họ nói, đã gieo mình từ lầu cao xuống.
Máu nhơ vấy lên người họ.
Trước khi c.h.ế.t, nàng vừa khóc vừa cười, bi thương thê lương:
“Đã là kẻ bạc tình, sao còn nói lời đa tình? Hoa tàn liễu úa chỉ để tô điểm cho tân hôn của ngươi, vậy ta phải sống thế nào đây?”
“A lang, ngươi hại ta khổ quá rồi! Ngươi hại ta khổ quá rồi!”
Ta kinh hoàng đẩy cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy giữa vũng máu, nàng c.h.ế.t không nhắm mắt.
Ánh nhìn ấy, dường như đang nhìn trời, lại như đang nhìn ta.
Dân chúng quanh đó hoảng loạn, ta thì ngã quỵ xuống đất.
Đối diện bên kia đường, thám hoa lang rước dâu, kèn trống vẫn rộn vang.
Giữa con phố, kỹ nữ phong trần ngã xuống, m.á.u đỏ loang đất.
Bên tai, là tiếng tú bà mắng nhiếc dơ bẩn:
“Muốn c.h.ế.t cũng chẳng chọn lúc, phí mất bao nhiêu tiền mới lấy lại được vốn!"
Cũng chính khi ấy, ta mới hiểu rõ nơi ta ở, đích thực là ma quật.
Là địa ngục.
Ta phải trốn.
Ta phải thoát khỏi nơi này.
3
Ta quả thực đã làm như thế.
Nhưng ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, làm sao trốn thoát khỏi đám tráng hán được phái đến bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-nguoi-se-quay-ve/4694689/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.