“Nặng gì mà nặng? Đối với ma nữ, phải đ.á.n.h đến khi hiện nguyên hình mới thôi!”
“Nếu đại sư tỷ thật sự nổi giận thì sao?”
Từ trước đến nay, ta luôn mặt không đổi sắc, chưa từng tức giận vì bất kỳ chuyện gì.
Lúc nào cũng sát phạt dứt khoát.
Một khi ta thực sự nổi giận...
Chỉ nghĩ đến thôi, lưng bọn họ đã lạnh buốt.
Nhất là khi Ngu nương bỗng phun ra một ngụm m.á.u tươi, bị quật ngã xuống đất.
Bộ xiêm y trắng vốn thuộc về ta, nay bị m.á.u nàng nhuộm đỏ, nàng vẫn ngồi đó, thân thể run rẩy, nhưng lại ngẩng đầu nhìn Dạ Trọng Hoa, khóe môi khẽ nhếch cười.
Ánh mắt Ngu nương lạnh lẽo, mang theo sự khinh bỉ thấu tim gan, nhìn chằm chằm vào Dạ Trọng Hoa:
“Ngươi ghen tị với ta.”
“Ngươi tự cho mình cao quý, vậy mà vẫn bị tiên trưởng đè ép dưới chân!”
“Ngươi biết rõ tiên trưởng không rành thế sự, lại cố tình gán cho người đủ mọi danh tiếng độc đoán, ích kỷ, tàn nhẫn!”
“Người ngoài chỉ thấy hâm mộ ngươi vì được tiên trưởng ưu ái, ngay cả ngươi cũng tự đắc mà hưởng thụ, nhưng trong thâm tâm, ngươi rõ hơn ai hết, trong mắt tiên trưởng, ngươi ngay cả một con ch.ó cũng không bằng!”
“Còn ta, lại được người thương xót, quan tâm, hết mực che chở—”
Lời nàng vừa dứt, cả đại sảnh chấn động.
Dạ Trọng Hoa đột nhiên đứng phắt dậy, sát khí ngập tràn trong mắt:
“Tà ngôn mê hoặc! Đỗ Thanh Từ, nàng ta cũng xứng sao?!”
“Nếu không phải vậy! Thì cớ sao ngươi cứ phải làm khó ta?!”
Ngu nương quát lớn.
“Chính ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-nguoi-se-quay-ve/4694674/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.