Sau chuyến lịch luyện nơi hồng trần trở về, Đỗ sư tỷ cùng Dạ sư huynh, mỗi người đều mang về một nữ tử.
Mà trên hồ sơ ghi chép của tông môn, cả hai đều lấy danh nghĩa đạo lữ.
Thật đúng là lễ nghi đảo lộn, kinh động thế gian.
Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì tới ta.
Những ngày này, ta vẫn đang bận rộn an trí cho Ngu nương, lại còn phải bẩm báo chuyện ma thảo với sư tôn.
Dọc đường, ma tu thì nhiều, nhưng ma thảo lại chẳng thấy đâu.
Ngay cả phía Dạ Trọng Hoa cũng không thu được gì.
Còn Dạ Trọng Hoa, dường như cố tình tranh cao thấp với ta, lúc nào cũng mang theo nữ tử kia kè kè bên người, chăm sóc chu đáo.
Bên hông còn treo theo cái túi thơm nàng ta tự tay may tặng.
Bạch Tiêu Tiêu cười ngọt ngào: “Ta làm thế này, tỷ tỷ sẽ không giận đấy chứ ~”
Ta nghi hoặc nhìn hai người kia, sau đó giải trừ pháp thuật che mắt, để lộ bên hông ta đầy kín những túi thơm do Ngu nương thêu.
Không biết nàng đã làm bao nhiêu mà treo tới mức đầy chật.
Hồng Trần Vô Định
Hai người: “……”
Ta: “Ta không biết nữa, nàng ấy cứ bắt ta phải đeo cho bằng hết.”
Nàng ta nấu cháo cho Dạ Trọng Hoa, bưng tới, lúc gần tới nơi mới như sực nhớ đến ta, vội che miệng:
“Ta chỉ mải nghĩ tới Trọng Hoa ca ca, quên mất tỷ tỷ, mong tỷ đừng trách.”
Dạ Trọng Hoa cười lạnh: “Nàng có gì mà phải trách?”
Ta tự động lọc bỏ mấy lời vớ vẩn kia, gật đầu tán đồng lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-nguoi-se-quay-ve/4694673/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.