Trong tĩnh lặng, có người nuốt khan một ngụm, giọng run rẩy vang lên:
“Đại… đại sư tỷ…”
“Đỗ… Thanh Từ.” Dạ Trọng Hoa thở dốc, giọng đứt quãng như hơi thở cuối cùng.
Nhưng sau đó, chẳng còn gì nữa.
Ta toàn thân sát khí bức người, lạnh lẽo đến rợn người, chỉ có nữ tử trong lòng ta cố gắng mở mắt.
Đôi mắt đẹp kia ngấn lệ, giọng yếu ớt khẽ gọi: “Tiên trưởng…”
Một chữ, một giọt lệ.
Mỗi giọt lệ, khiến gương mặt ta thêm lạnh lẽo một phần.
Ta không hiểu.
Ba tháng, rõ ràng chỉ mới ba tháng xa cách.
Ba tháng trước, người trước mắt vẫn còn bình an, dịu dàng căn dặn ta mặc thêm áo, đừng quên ăn uống.
Tựa vào khung cửa, khẽ mỉm cười tiễn ta rời đi, ánh mắt mang theo mong chờ ngày ta quay lại.
Nhưng vì sao ba tháng sau, khi ta bước vào tông môn, lại chỉ thấy một người toàn thân đầy máu, hấp hối bên thềm!
Có người vì tiếng gọi ấy mà hoàn hồn.
Dạ Trọng Hoa ôm lấy ngực, phẫn nộ quát lên, không dám tin:
“Đỗ Thanh Từ! Ngươi dám đả thương ta! Ngươi dám vì một nữ tử phong trần mà đả thương ta! Ngươi tưởng ngươi là ai! Ngươi — khụp!”
Tiếng xương gãy vang lên giòn rã.
Kẻ từng được tôn là nhị sư huynh cao cao tại thượng, người người ngưỡng mộ, giờ bị ta giẫm dưới chân, bị ta lạnh lùng bước qua, chẳng buồn liếc lại.
“Trọng Hoa ca ca!”
Bạch Tiêu Tiêu chẳng còn giữ nổi dáng vẻ yếu đuối trước đó, vội vã nhào tới, trừng mắt quát ta:
“Sao ngươi có thể đối xử với Trọng Hoa ca ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-nguoi-se-quay-ve/4694675/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.