Đám kia quyết định lên phòng tôi nằm chơi đến chiều tối về, còn Nhật thì về trước.
Tôi đi phía trước, nó dắt xe ở đằng sau. Cả hai không nói gì.
Lúc tôi mở cổng rồi đứng gọn sang một bên. Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy nó dắt xe ra ngoài tôi mới hỏi nó: “ Quên gì à?”
Tôi nhìn nó gạt chân chống xuống, đứng thẳng người nhìn chằm chặp về hướng tôi. Tôi nhìn đôi mắt tĩnh lặng của nó mà lòng tôi sục sôi bối rối. Cả người nôn nao, hai má nóng bừng. Trong đầu tôi liền dựng lên một biển cảnh báo
Ngay lúc này…
Ngày bây giờ…
Ngay lập tức…
CHẠY
Tôi xoay người, chạy vào nhà. Chưa được chục bước thì cả người tôi đã bị ôm lại. Nói đúng hơn là vì quan tính lúc Nhật nó kéo tay tôi, mặt tôi xém nữa chúi xuống thơm sân nhà mình một cái thật sâu.
Cơ bản là do người tôi cũng nhỏ nhắn, nên lúc Nhật đưa cả hai tay ôm giữ lấy tôi. Cả cơ thể tôi lọt thỏm vào trong vòng tay của nó.
“ Cẩn thận”
Thầm mắng trong lòng, có việc chạy cũng không được. Từ khi nào mà bản thân lại vô dụng như thế.
Nhật nó không buông tôi ra mà xách tôi hướng ra ngoài cổng, đứng ở dưới giàn hoa giấy.
Tôi cúi gằm mặt xuống nhìn ngón chân nhỏ xinh của mình. Ngoan ngoãn một chữ cũng không nói. Trong tầm mắt chỉ còn lại đôi chân dài trước mặt.
Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói: “ Tại sao lại chạy?”
“…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-moi-duoc-yeu-/3567353/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.