Sau buổi tụ tập ở nhà Ngọc, mối quan hệ giữa tôi và mọi người phần nào đã được cải thiện. Coi là có điểm đột phá đi. Tôi cũng không lơ thằng Nhật nữa, sau khi đọc mấy dòng tin nhắn giải thích của nó, tôi đã điềm đạm trả lời rằng đã biết.
Thi học kỳ một cũng không có gì khó khăn, trừ mấy môn tự nhiên ra thì môn xã hội tôi tự tin chán. Nhắm nhắm cũng coi như ăn tết ngon rồi.
Tôi xách cái túi vải của mình bước ra khỏi phòng thi môn cuối, ngồi tại ghế đá quen thuộc đợi Ái My ra rồi cùng nhau về. Đang ngồi nhìn lại đề thi, thì cả tờ đề thi của tôi bị giật mạnh đi mất, tôi lập tức ngẩng đầu lên xem là đứa nào. Giờ này cũng chưa có nhiều học sinh ra nhiều. Con bé đứng trước mặt tôi thắt tóc bím tiểu thư, cả người cao ráo trắng trẻo. Nhưng nhìn cái khuôn mặt kia thì lòng bàn tay tôi lại ngứa ngáy khó chịu, tôi đưa tay với lấy tờ đề thi của mình, không thèm nhìn nó mà nói:
"Chuyển qua cũng được một thời gian, mày đây là đang chào hỏi bạn cũ là tao à?"
"Ai muốn làm bạn với mày?"
Nhìn cái kiểu trợn mắt rồi hất cằm lên đầy vẻ hống hách, ngạo mạn tôi không khỏi thở dài. Dạo này tôi hiền bớt rồi, không so đo với kiểu nói chuyện như này. Tôi mỉm cười vui vẻ:
" Thế không biết bạn Hoài Thanh tự dưng giật đề thi của mình làm gì vậy ạ?"
" Làm gì sao? Mày đi đâu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-moi-duoc-yeu-/3567336/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.