Tôi thấy bản thân dạo này rất xui xẻo, hết bị quẹt xe, rồi đến đập đầu, xong rồi mới đây còn bị đẩy đập dưng là ghế. Phải đi tiếp nhận tín hiệu vũ trụ thôi chứ tầm này sợ rằng còn bị sao nữa là tôi hấp hối mất.
Nhưng khổ nỗi chị yêu của tôi chỉ xem từ đếm 30 trở đi. Chả nhẽ cứ đợi vậy à? Cũng may là thi xong hết rồi, giờ đến trường học khá nhàn. Mong là tôi sẽ không đụng chuyện gì nữa, chứ ăn tết mà người sứt sẹo gì thì không ngon tí nào.
Lưng tôi đau còn chưa hết, cứ cúi xuống rồi thẳng lại nhức, bị đánh lén đúng là không phục một tí nào. Tôi đã đứng nhìn sân trường được năm phút rồi, lá cây vẫn còn nguyên. Chổi cùng đồ hốt rác vẫn trong tay tôi nhưng lưng tôi đau quá, không muốn khom khom quét lá tí nào.
Tôi đang thẩn thờ thở dài liên tục, thì thằng Nhật cũng đang bước tới lớp. Nó vẫy tay chào tôi, tôi gật đầu một cái với nó. Chắc nó nhìn ra sự khổ sở hiện rõ trên khuôn mặt này nên ân cần hỏi tôi:
" Hân ốm à? Sao nhìn thiếu sức sống vậy?"
" Không...tao không ốm! Nhưng lưng tao đau..."
" Sao lưng lại bị đau rồi! Đi đứng kiểu gì mà bất cẩn thế?"
Nó vừa nói vừa bước ra nhìn sau lưng tôi. Tôi thở dài thườn thượt, vai cũng trùng xuống theo. Chán nản nói:
" Tao bị người ta đánh lén!"
" Đứa nào đánh mày! Còn bị đau chỗ nào không?"
Nó giật lấy cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-moi-duoc-yeu-/3567337/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.