Tôi không biết là sáng nay Hân nó bị cái gì, nhưng mà nhìn con bé thảm lắm.
Làn da con bé sẵn trắng sáng từ lâu, bây giờ tay chân lại xuất hiện mảng đỏ to nhỏ. Nó mặc bộ đồ con thỏ tay cộc ở nhà, tóc tai có hơi rối, bước chân còn cà nhắc nữa, sao mà tội nghiệp thế không biết.
Trong lúc còn đang quan sát thì tôi đã nghe tiếng Ái My '' Trời ơi là trời, mày đi đánh nhau với ai mà sao bẹo hình bẹo dạng như vậy hả?''
Đúng là bạn thân, mở miệng là muốn đổ máu rồi. Mà đấy là người khác chứ không phải Hân.
Hân dịch người sang một bên nhường đường cho bọn tôi, con bé nhẹ nhàng mời bọn tôi vào '' Mọi người vào đi, chạy xe vào thẳng trong sân luôn''.
Người vào đầu tiên tất nhiên là My rồi, nó còn cười, lắc đầu nói '' Biết mày gặp nạn nên tao qua thăm mày đó, cảm động không nè?''.
Gặp Hân chắc con bé cảm động lắm, chứ còn tôi là tôi cho ăn dép rồi đó.
Cả đám lần lượt chạy vào. Không nghĩ là ở trong con đường nhỏ ngay trung tâm thành phố lại tồn tại ngôi nhà rộng như này.
Phần sân rộng, hai bên góc sân ngay cửa vào có thảm cỏ, trồng nhiều cây kiểng. Trong sân còn có nhà gỗ lục giác. Nhà Hân kiểu dáng có chút cổ, ý tôi là cổ xưa ấy. Phần lớn là gỗ và gạch đỏ.
Nhìn thấy nhà Hân rồi tôi mới thấy cái căn biệt thự trong khu nhà tôi ở nó mờ nhạt đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-moi-duoc-yeu-/3567328/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.