Chạy tìm cục trường không thấy khuôn mặt mèo đâu khiến Nhã Linh có loạicảm xúc muốn phá tan cái trường này. Thế này là sao chứ? Không lẽ mộtnăm đủ để cho nhỏ mờ nhạt như vậy? Không thể nào, rõ ràng nhỏ rất nổitiếng trong Hội thể thao, đáng ra giờ cũng phải một số thầy cô nhớ mặtchứ? Đang ngồi càm ràm thì một tiếng ầm xuất hiện, một vật thể lạ rơi bộp xuống chỗ Nhã Linh khiến nhỏ tưởng cả thân thể như nát bét ra.
He hé con mắt, ôi mèng, quả nhiên là người mà. Trời ơi, đại mỹ nhânđấy!! Da trắng ngần mềm mượt như cánh hoa lan, đôi môi căng mọng chúmchím tựa bông hồng, mái tóc vài phần bạc trắng xinh đẹp đầy mị hoặc. Ủa? Tai? Đâu ra vậy? Cosplay hả?
Đang trong tình trạng đơ ra, mỹ nhân hơi nhíu mày ngồi dậy xoa xoa đầu, đôi má phúng phính tỏ vẻ khó chịu.
- Đau quá....
Giọng nói êm như tiếng đàn khiến tim Nhã Linh như nhảy một cái. Ôi cha mẹ ơi, tiểu mỹ nhân này thật có sức hút a!!
Như nhận ra có người, đôi mắt xanh biếc của tiểu mỹ nhân như sắc một cái, nhảy dựng lên như một tiểu miêu đang xù lông.
- To gan! Ngươi là ai? Dám làm hại bổn công chúa!
- Hả hả??
Nhã Linh ngờ nghệch nhìn khuôn mặt dễ thương đến động lòng người đangtức giận kia. Công chúa sao? Nha, tiểu mỹ nhân này thật biết diễn sâumà!
Tiểu mỹ nhân không thèm để ý đến Nhã Linh, tròng mắt xanh càng lúc càng trừng ra.
- Nói! Ngươi đưa ta đi đâu! Đây là chỗ nào? Đâu phải là Arliat??
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-meo-la-soai-ca/92904/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.