Nhã Linh thẫn thờ nhìn lại mình trong gương. Gì đây? Diện mạo gần nhưthay đổi hoàn toàn, tại sao đôi mắt lại trở nên đỏ như vậy. Nhỏ biếttrước kia mắt mình vốn dĩ đã đỏ rồi, nhưng cứ như đeo len vậy, bên xámkim, bên lại đỏ gay gắt? Biến đổi đến kì dị! Vục một làn nước lênkhuôn mặt, rõ ràng nhỏ cảm nhận đám thú cưng của nhỏ không còn như xưanữa. Tính thời gian nhỏ tỉnh lại cũng đã một tuần, Phong vẫn ân cần chăm sóc nhỏ thật chu đáo không rời nửa bước khiến Nhã Linh có chút dở khócdở cười. Nhưng điều khiến nhỏ khá buồn là cả Khoai Tây Chiên, Dưa Hấulại đối xử với nhỏ khá lạnh nhạt, chỉ có Bim Bim vẫn hiền lành cười nói, nhưng đôi mắt không còn nhu thuận nữa.
.
.
.
- Em tiếp thu khá tốt đấy, chỗ kiến thức đó em “ăn” đến chương trình lớp 12 rồi đấy, mau ăn sáng đi rồi đi học.
Phong đưa đến trước mặt Linh một tập hồ sơ nhập học vào trường ĐôngAnh. Nhấc tập hồ sơ lên, nhỏ khẽ thở dài một cái, lại nói đến Đông Anh,nhỏ lại không ngừng nhớ đến Miêu Vũ, cái đầu mèo tròn ngộ nghĩnh đó...Nhỏ có thể gặp lại không?
Như đọc được tâm tư của Nhã Linh, Phong mỉm cười xoa đầu trìu mến.
- Đừng lo lắng, hãy là chính mình đi.
-... Vâng.
Rất muốn chào đám thú cưng nhưng lại không thấy tăm hơi đâu, Nhã Linhcụp đôi mắt mình xuống rồi đi ra khỏi nhà, trái tim trống rỗng, vô cùngđơn độc. Nhận ra chứ sao không, nhỏ cảm thấy bản thân mình trở nên trầmlặng và ít nói đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-meo-la-soai-ca/92903/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.