Nhã Linh lờ mờ mở mắt, đầu nhỏ cảm giác như tê cứng lại, đau buốt.
- Sao mình lại ở đây??
Bất chợt cánh cửa mở ra, là một thân ảnh quen thuộc với hương bạc hànhẹ, mái tóc hạt dẻ cùng đôi mắt ôn nhu trìu mến. Nhã Linh đơ người.
- Anh hai?
Kỳ lạ, sao anh nhỏ lại ở đây?
Phong mỉm cười, đặt ly nước xuống.
- Em hôn mê lâu lắm rồi đấy, may là có thiếu…. khục, có một bạn nam phát hiện ra, thầy cô đã gọi cho anh đến đón em.
Hơi nhíu mày một chút, nhỏ thuận tiện đưa tay lấy ly nước đưa lên miệng.
- Em ngủ bao lâu rồi anh?
- Một năm.
Phụt!
Một cú phun ngoạn mục được tung lên mặt Phong. Tròn mắt lại, nhỏ nhào đến chỗ Phong.
- Cái gì cơ??? Một năm á?? Anh đùa em hả?
Thật không thể tin nổi, có phải là Phong đang trêu đùa nhỏ hay không?Nhỏ nhớ rõ rang cả lớp cùng nhau đi dã ngoại, sau đó ở có chút rắc rồivới Miêu Vũ ở… khụ thôi dẹp chuyện đó ra một chút, rồi sau đó là nhỏ ởbờ sông….bờ sông? Rồi gì nữa nhỉ???
Phong thở dài một cái, đứa nhỏ này đúng là thật khó chữa cái tật không biết bình tĩnh mà.
- Ai bảo đang yên đang lành em bị ngã đập đầu vào đá làm gì.
Vào đá? Linh ngớ người? Chỉ với một cục đá thôi mà cũng bất tỉnh được?? Sao mà khó tin vậy?
Phong cười, búng nhẹ trán Linh một cái.
- Ngốc à, nghỉ ngơi đi, mai đi học.
- Hơ hơ...
Nếu là một năm thì nhỏ đã 15 tuổi, đã lớp 9
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-meo-la-soai-ca/92902/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.