- Xem nào, sổ ghi nè, hai bộ quần áo nè, bút nè, mũ nè, áo khoác nè, nước nè, ô nè. Hm... ok, vậy thôi! Nhã Linh hào hứng nhét hết đống đồ vào trong chiếc balo con con có hình một con mèo nâu, tâm trạng vô cùng tốt.
- Woa, mai chị đi dã ngoại sao? - Khoai Tây Chiên cao hứng.
- Ừ, haha. Mấy đứa ở nhà trông nhà nhé!
- Này, đi thì cấm không quên học bài. - Dưa Hấu lừ lừ đưa cả đống sách nâng cao làm Nhã Linh há mồm không nói lên lời.
- Trên núi thì không sạch sẽ đâu, mang thêm đồ bảo hộ đi chị. - Bim Bim nhíu mày, càm đến cái bộ quần áo vừa to vừa nặng khiến Nhã Linh xanh mặt. Đấy hình như là quần áo leo núi Hi-ma-lay-a kỉ lục của ba cô đúng không? Cái này nha....
- Mấy đứa hôm nay lạ thật đấy, chỉ đi chơi thôi, cần gì phải lằng nhằng thế. - Nhã Linh méo mồm, vội vàng khoác áo rồi vác balo lên vai.
- Linh, có bạn gọi em này!
Tiếng nói quen thuộc từ Kim Hoàng Phong vang lên tận phòng. Nhã Linh "vâng" một tiếng rõ to rồi vẫy vẫy tay chạy xuống.
- Chị đi nhé!
Nhìn bóng lưng nhỏ bé khuất dần dưới cầu thang, ba con vật chỉ biết thở dài, không khí ngày càng não nề u ám.
- Ủa? Phòng này sao lắm ruồi vậy ta? Chẹp chẹp, chắc nhờ ai đó rồi...
Giọng nói đậm chất mỉa mai của Kim Hoàng Phong phát ra từ cửa. Khoai Tây Chiên vừa nghe xém ngã lăn nhào, liền trừng mắt.
- Không nói không ai bảo ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-meo-la-soai-ca/92896/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.