Chắc ai cũng thắc mắc vì sao Miêu Vũ lại đi gọi Nhã Linh phải không? Đơn giản thôi, sự việc là như thế này... Tua lại thời gian ngày hôm qua....
Sau khi Tố Lan vừa nói xong, Nhã Linh liền nhào đến chỗ Miêu Vũ, chớp chớp mắt.
- Vũ~~~~~~~
Cậu nhìn bộ dạng vuốt mông ngựa (ý chỉ nịnh nọt) của nhỏ liền có chút lạnh lạnh nơi sau gáy.
- Chuyện, chuyện gì?
- Nha, mai rủ tớ nhé!!! - Mắt long lanh như đèn ô tô.
- Hả?
- Thôi mờ, đồng ý đi, lá bạc hà nè~~~
- Cậu làm trò gì vậy? =="
Nhã Linh cười hắc hắc, vô cùng âm hiểm.
- Cậu không đi, tớ sẽ ăn vạ!!!!
-....- Cái này nha.... Miêu Vũ giật giật khóe môi, từ khi nào cậu bị Nhã Linh bắt nạt nhiều như vậy?
.
.
.
Trở về hiện thực, Miêu Vũ khẽ chán nản một chút, hôm qua mẫu thân có dặn dò nên ít ra ngoài tránh cảm lạnh. Từ khi sinh ra chẳng hiểu sao cơ thể cậu rất yếu, giống như đè nén một cỗ sức khổng lồ nào đó. Cậu đã rất khổ sở để chống đỡ nó.
- Cô Tố!!!!
Tiếng la của Nhã Linh bên cạnh kéo hồn đang treo trên cành cây của Miêu Vũ trở về thể xác.
Tố Lan nhìn hai học sinh yêu quý đang đi tới, có chút nhăn nhó.
- Sao hai em đến muộn như vậy? Để cả lớp...
- KIM NHÃ LINH, TẠI SAO CẬU LẠI ĐI CÙNG MIÊU VŨ HẢ????
Mai Hoa không biết từ đâu nhảy bổ tới chỗ Nhã Linh hét banh trời, lại còn dùng ánh mắt hừng hực sát khí cộng soi mói.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-meo-la-soai-ca/92897/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.