- Em là ai? - Vilila, đó là tên em sao?
- Em thực xinh đẹp như đóa bạch cúc này.
- Đừng nói tạm biệt... Ta sẽ gặp lại em.
- Ta... Chưa từng nói ta yêu em.
- Ngươi là kẻ thù, chúng ta... Vĩnh viễn không thể có kết thúc tốt đẹp.
- Xin lỗi...
.
.
.
Nhã Linh giật thót người bừng tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm trán. Nhỏ thở hổn hển như vừa trải qua ác mộng. Phía vai lại khẽ nhói lên một chút. Người ấy... là ai? Dường như rất quen thuộc. Mái tóc bạc... đó là điểm duy nhất nhỏ nhớ được người nói trong giấc mơ. Giọng nói ấy... vô cùng ưu thương, nhưng... lại cảm giác khiến bản thân nhỏ rất giận dữ và đau đớn.
Tóc!
Giọt nước dù đâu rơi xuống. Nhã Linh giật mình, đưa tay sờ lên má. Khóc... là nhỏ đang khóc? Tại sao phải khóc chứ?
"Vilila mà người đó nói đến... là ai?"
Nhã Linh khẽ thở dài, bước xuống giường, kéo nhẹ chiếc áo xuống. Phía lưng để lộ một vết sẹo dài như vết kiếm chém. Vết sẹo theo nhỏ từ khi mới sinh ra cho đến tận bây giờ.
" Nó lại nhói lên rồi."
Nhã Linh hơn nhăn nhó mặt lại, rồi gồng mình xuống, kéo một cái thật mạnh. Sau đó bình tĩnh khoác áo lại.
- Em tỉnh rồi?
Giọng nói ấm áp từ phía sau vang lên. Nhã Linh có chút giật mình quay lại.
- Anh hai... Anh quay về từ lúc nào?
- À, mới sáng nay.
*** giới thiệu nhân vật
Kim Hoàng Phong (17 tuổi)
Anh trai Nhã Linh ( theo một nghĩa nào đó )
Đẹp trai, nhã nhặn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-meo-la-soai-ca/92895/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.