– Anh tên là gì?
- Zzzzzzzz
– Có nói hay không! Không nói ông đây bóp chết anh!!!
- …
– Cục cưng à ~ anh là số một đó nha…
– Tống Duy.
– Đệt! Vì sao chúng ta lại cùng họ!
– Cậu là con trai tôi mà.
- … Đừng có dùng cái giọng điệu như tôi là “điệu nhạc hoàn mỹ” của anh vậy! (*)
Chó, à không phải, Tống Duy chả thèm lên tiếng, cuộn tròn trên thảm, ngáp một cái.
Không thấy đối phương đáp lại, Tống Tử Trừng lại gọi chó vài lần, mà hắn ta cũng chả thèm để ý: “Tôi mệt rồi, ngủ đây.”
Tống Tử Trừng phát điên: “Không thấy buồn ngủ!!!”
Tống Duy bất đắc dĩ thở dài: “Còn muốn gì nữa?”
Tống Tử Trừng không nói.
Mà hình như thật sự chả có gì để hỏi nhỉ…
Tuổi? Tính cách (…)? Công việc? Tiền lương một năm? Chả liên quan gì đến cậu!
Tống Tử Trừng ngáp một cái, quăng một chữ — ngủ.
– Ê, Tống Duy, anh là nam hay nữ thế?
Nghĩ tới nghĩ lui cậu mới dám mở miệng hỏi câu này.
– Là nam.
– Lần này anh không bắt tôi đoán nữa nhỉ!
– Biết tại sao không?
– Tại sao?
– Đoán đi.
- …
Tống Tử Trừng dùng móng vuốt tự vả mình một cái, này thì nói bậy, tự nhiên bị chó ta lừa.
Ban đêm nói chuyện linh tinh làm hắn không ngủ được, hoặc là do hắn không ngủ được thật, Tống Duy tỉnh táo hoàn toàn, cả ngày trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-meo-gap-cho/3100486/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.