Tống Tử Trừng bởi vì tức giận mà sống chết không chịu nhảy khỏi đầu Tống Duy, cuộn lại thành một cục trên đầu anh.
Đối với con người, mèo nhỏ này không đến nỗi nặng, thì với chó, nó cũng không nặng là bao, thế nhưng có cả một đống thịt mèo tròn vo nằm úp sấp trên đầu thì cũng hơi bị nặng.
Tống Duy cũng chả bắt cậu xuống, im lặng đi theo Bà cụ Đào lên cầu thang.
Tuổi cao sức yếu, bà cụ Đào đi một chút lại nghỉ một chút.
Thế nên Tống Duy cũng được dừng lại nghỉ một tí. Không biết Tống Tử Trừng có thật sự đang ngủ hay không, mà lại chả thấy nhúc nhích.
Giữa sườn núi là một khoảng đất trống, có rất nhiều người đang tập thể dục buổi sáng, xung quanh còn có cửa hàng, hai bên khoảng đất trống là bậc thang, đi xuống có thể thấy một số thiết bị tập thể dục, và mấy đứa trẻ đang chơi đùa.
Bà cụ Đào vỗ vỗ đầu Tống Duy, nói: “Oẳng Oẳng ngoan, đi chơi đi, nhưng mà không được đi xa đâu đấy.”
Tống Duy gật đầu, bà cụ Đào yên tâm nhìn anh vài lần, rồi mời các bà cụ khác cùng nhau nhảy múa tập thể.
Tống Duy không thích nhiều người, đành đi tới chỗ có mấy cái máy tập thể dục, sau đó anh liền hối hận.
“A! Ở đây có một con Gâu Gâu nè, trên đầu còn có một con Meo Meo!” không biết là cô bé nào nói, mà lời vừa dứt thì mấy đứa trẻ đang chơi cùng mấy cái máy tập thể dục chạy lại vây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-meo-gap-cho/3100485/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.