Bình Nam Vương thực sự rất đau đầu lấy tay xoa xoa một bên trán, trong một ngày mà ông cảm thấy mình như già đi cả chục tuổi.
Con ông cũng thật rất có bản lĩnh, Tống Uy Hầu khó tính đâu phải là nó không biết? Đến ông chức vị cao hơn lão ta một bậc lần nào gặp mặt cũng phải tránh né, lần này thực sự lớn chuyện rồi.
Bình Nam Vương còn mải suy nghĩ tìm cách đối phó, bên ngoài đột nhiên có tiếng người, Lâm Lan Chi và Từ Cảnh Hiên một thân y phục trắng rón rén bước vào.
Không cần ai ra lệnh vừa bước đến cả hai ngoan ngoãn quỳ gối xuống. Bình Nam Vương nhìn cũng không nhìn, thở dài một hơi lại nhắm chặt mắt chẳng muốn quan tâm.
Tôn sư phụ thấy vậy mở lời nói trước: "Tống Uy Hầu đang trên đường đến đây, hai con đợi một lúc hầu gia đến chúng ta nói một thể."
Nghe nhắc đến cha mình Lâm Lan Chi khẽ ngước mặt lên, sau đó lại lẳng lặng cúi đầu xuống. Ở góc này chỉ Từ Cảnh Hiên mới thấy bàn tay y đang run lên, hắn vội cầm lấy tay y trấn an: "Lan Chi đừng sợ..."
Nhưng động tác này lại quá thân thiết trước mặt hai trưởng bối, Tôn sư phụ ho khan một tiếng Lâm Lan Chi liền đẩy tay hắn ra. Cả căn phòng lại rơi vào trong trạng thái im lặng đến khó thở, cứ như một sợi lông rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng. Không ai nói với ai một lời, thời gian khó nhọc chậm rãi trôi qua, mãi cho đến khi tiếng thư đồng vang lên bên ngoài.
"Thưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795879/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.