Cũng may Tống Uy Hầu vẫn có một chút kiêng nể với sư phụ, thấy Tôn Kỷ nổi giận Tống Uy Hầu ngập ngừng một lúc rồi thu tay lại tra kiếm vào trong vỏ, vẫn không quên ném cái nhìn cảnh cáo về phía Bình Nam Vương, sau đó mới hạ giọng nói. 
"Tôn sư phụ thứ lỗi, đúng là chuyện nhà mất mặt thật đáng hổ thẹn, ta có thể tạm thời đưa tên nghịch tử này về nhà không?" 
Tôn sư phụ còn chưa trả lời, Từ Cảnh Hiên đã hoảng sợ lớn tiếng xen ngang: "Không được, sư phụ không được đâu!" 
"Ngươi câm miệng. Ở đây không có chỗ cho ngươi lên tiếng!" Tống Uy Hầu tức giận quát lên. 
Từ Cảnh Hiên còn muốn nói thêm nhưng lại bị Lâm Lan Chi phía sau kéo nhẹ lấy tay áo, hắn quay ra nhìn chỉ thấy y lắc nhẹ đầu ý muốn hắn đừng nói gì nữa, Từ Cảnh Hiên không can tâm nhưng lại chẳng thể làm gì hơn, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. 
Tôn sư phụ thở dài quay mặt đi hướng khác ngầm chấp thuận. 
Dù có không muốn ông cũng đâu thể ngăn cản? Đây là chuyện nhà của người ta mà. 
Tống Uy Hầu đưa tay lên chấp đấm nói "đa tạ" một tiếng rồi quay qua kéo Lâm Lan Chi dậy. Từ Cảnh Hiên lập tức căng thẳng giữ chặt y lại, như chỉ sợ lần này hắn mà buông ra y sẽ lành ít dữ nhiều. Lâm Lan Chi trong lòng thực sự cũng đang rất hoảng sợ nhưng vẫn mỉm cười an ủi hắn: "Sư huynh yên tâm, ông ấy là cha của ta mà. Sẽ không giết chết ta đâu huynh buông tay đi." 
Từ Cảnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795880/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.