Bình Nam Vương cùng Tôn sư phụ lập tức rời đi tìm Từ Cảnh Hiên, ông vừa đi vừa lẩm bẩm trách: "Sao cái đứa nhỏ Lan Chi này giống cha y như đúc, cha nó gây phiền phức cho ta còn chưa đủ hay sao, đến lượt nó cũng suốt này gây chuyện với con ta?"
Nhiếp Anh thúc giục: "Ầy bá phụ đừng nói nữa, mau đi nhanh lên. Nghe nói lúc rời đi nhìn Cảnh Hiên rất tức giận, không biết hiện giờ Lan Chi thế nào rồi!"
"Lão già kia biết con mình bị Cảnh Hiên nhà ta đánh, thì thật là... phiền phức mà! Dẫn dường đi nhanh lên."
Nhiếp Anh cùng ba người nữa dẫn đường đi trước đến thẳng phòng Từ Cảnh Hiên, đứng trước cửa một đoạn xa tất cả đều dừng lại. Bình Nam Vương ngập ngừng nói: "Có chắc chúng ở trong đó?"
Một người bên cạnh gật gật đầu: "Có người thấy Từ sư huynh lôi Lan Chi vào trong phòng, nhất định là ở trong đó."
"Chúng ta... có nên cứ vậy mà xông vào luôn không?"
Bình Nam Vương nhìn Tôn sư phụ, sau đó đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cẩn thận trước đã, ta đi trước xem tình hình bên trong như thế nào. Đứa con này của ta mà nổi giận, người làm cha như ta cũng không cản nổi đâu."
Người theo sau nghe lời ông nhỏ tiếng lại, nhẹ nhàng tiến đến trước cửa phòng. Càng đến gần tiếng vang bên trong phòng càng nghe rõ.
"A a a sư huynh... huynh.. A a... huynh tha cho ta đi mà..."
Nhiếp Anh nuốt khan một ngụm, đây đúng là tiếng của Lan Chi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795878/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.