Ở trước cửa học cung, một chiếc xe ngựa nhìn qua cũng đã biết của quan lại quyền quý đi đến. Ngựa hí lên một tiếng dài rồi dừng hẳn, phu xe vội vàng đặt ghế xuống dưới đất. Trong xe một nam nhân trung tuổi vén rèm lên bước xuống, ông vuốt vuốt râu nhìn xung quanh một lượt rồi gật đầu hài lòng.
"Lâu rồi không đến đây, xem ra vẫn không khác khi xưa là mấy... Ấy Tôn sư phụ sao người lại đích thân ra đây thế này?"
Bình Nam Vương từ xa đã thấy Tôn Kỷ đứng đó đợi sẵn còn muốn hành lễ, ông vội vàng đến gần đưa tay ra ngăn cản.
"Tôn sư phụ người với ta cần gì khách sáo như vậy?"
Tôn Kỷ mỉm cười hơi cúi đầu xuống: "Bình Nam Vương đích thân đại giá quang lâm, lão phu này không tiếp đón tử tế sao được."
Cả hai nói khách sáo thêm vài câu rồi cùng đi vào học cung. Bình Nam Vương và Tôn sư phụ cũng coi là chỗ quen biết, hơn nữa Tôn sư phụ còn là người được hoàng thượng trọng dụng, ngày xưa đích thân dạy dỗ thái tử, ông nể mặt vài phần cũng là chuyện thường. Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm: "Không biết vương gia lần này đến đây là có việc gì?"
"Còn có thể có chuyện gì được nữa ngoài trừ đứa con kia của ta. Phải rồi Tôn sư phụ dạo này Cảnh Hiên vẫn tốt chứ?"
.
.
Phía bên này, Từ Cảnh Hiên vẫn không biết đến sự hiện diện của cha mình, hắn cả người nồng nặc sát khí như chỉ cần có ai động đến có thể lập tức bóp chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795877/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.