Từ Cảnh Hiên và Lâm Lan Chi lại trở về giống như trước kia, ban ngày trước mặt mọi người thì không ngừng tranh chấp. Đến khi đêm xuống không còn ai lại làm chuyện... khó nói.
Hôm nay như thường lệ cả hai lại cãi nhau một trận ầm ĩ trên lớp, cãi đến tận lúc ra đến ngoài, ai nhìn thấy cũng hoảng sợ tránh đi đường khác kẻo lại rước họa vào thân.
Họ lại không biết nhân lúc không ai nhìn thấy, Từ Cảnh Hiên cúi đầu xuống nói nhỏ với Lâm Lan Chi: "Đêm nay ta đến chỗ đệ nhé?"
Lâm Lan Chi cũng nhìn xung quanh sau đó mới nhẹ giọng trả lời: "Để đệ đến."
Từ Cảnh Hiên mỉm cười, hai người hờ hững đi lướt qua nhau như chưa từng có những lời ái muội ấy. Vì sợ bị bắt gặp nên cả hai cũng rất hạn chế thân mật, tính ra lần này cũng gần chục ngày rồi nhỉ?
Từ Cảnh Hiên nheo mắt nhìn mặt trời trên cao.
Khi nào trời mới tối đây? Chưa bao giờ hắn lại thấy mặt trời chói chang đáng ghét đến như vậy.
Mặt trời lại càng chiếu nắng gay gắt như đang phẫn nộ suy nghĩ của hắn.
Cuối cùng mặt trời dù không muốn cũng phải lặn, nhường chỗ cho mặt trăng lên. Đêm vừa xuống có người thì đang ôm sách mà học tập, người thì đang tắm, người lại lén lén lút lút nhẹ nhàng trèo cửa sổ vào phòng của ai đấy. Từ Cảnh Hiên nghe tiếng động liền bỏ quyển sách trong tay xuống, đứng dậy mỉm cười nhìn y: "Đệ đến rồi."
Lâm Lan Chi xua xua tay vội ngồi xuống ghế, nhìn thấy y có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795869/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.