Sau cuộc náo loạn đó quả nhiên tin đồn lập tức tan biến, mọi người đều gật gù. Đúng là chỉ được vài hôm kẻ thù vẫn hoàn kẻ thù, làm sao có khả năng đó được chứ? Thà rằng nói ngày mai trời sập, thiên hạ đại loạn còn dễ tin hơn là Từ Cảnh Hiên và Lâm Lan Chi yêu nhau. 
Mà hai nhân vật chính trong cuộc bàn tán sôi nổi kia đang quỳ trên nền đất, hai tay nâng thùng nước qua đầu. Giữa trưa mặt trời lên cao, Lâm Lan Chi mồ hôi chảy nhễ nhại trên mặt, thùng cao đựng đầy nước thực sự rất nặng, tay vì cầm lâu đã run cả lên làm nước sánh ra ngoài, mỗi lần sánh ra là trực tiếp đổ lên đầu. Có người đi qua chỉ chỏ vài cái rồi nhanh chóng lặn mất tăm, Từ Cảnh Hiên nhìn đỡ hơn một chút, tay hắn giữ nguyên tư thế mặt không lộ ra cảm xúc, quỳ nửa buổi cũng không thảm như Lâm Lan Chi. 
Hắn nhìn y một hồi, nhìn rồi lại nhìn. Cuối cùng thở dài nói: "Đệ còn chịu nổi được nữa không? Nếu không được đổ bớt nước sang cho ta đi." 
"Không cần, ta vẫn chống đỡ được." Lâm Lan Chi nghiến răng cố chấp dơ thẳng tay lên cao. Từ Cảnh Hiên không dám nhìn bộ dạng này của y, quay mặt sang hướng khác nói: "Ta bảo rồi, họ thích thì cứ cho họ nói đi nào là đóng kịch, giờ bị phạt thành như thế này..." 
Lâm Lan Chi đã thực sự mệt mỏi nhưng vẫn gượng cười: "Không sao ta bị phạt nhiều cũng thành quen rồi." 
"Nhưng ta là lần đầu tiên." 
Lâm Lan Chi nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795868/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.