Tôn Kỷ nhấp một ngụm trà, sau đó thở dài một hơi: "Ầy... Lan Chi còn nhỏ mà. Nhiều cái vẫn chưa biết đúng sai, con là sư huynh cũng chẳng ra sao, không nhân nhượng giúp đỡ nó thì thôi sao lại còn suốt ngày... hết cãi rồi đánh nhau."
Từ Cảnh Hiên lo lắng y ở trong đó lâu sẽ khó chịu, vội vàng gật đầu lia lịa hùa theo: "Sư phụ nói rất phải, là con không tốt sau này con sẽ chú ý yêu thương sư đệ."
"Lan Chi thực ra không phải người xấu, cũng không biết tại sao nó cứ phải gây chuyện với con. Nhưng nó là người khẩu thị tâm phi, có lẽ là do lúc còn ở nhà Tống Uy Hầu hơi khó tính... ấy có tiếng gì thế?"
Tôn Kỷ đang chăm chú nói đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ trong phòng. Từ Cảnh Hiên lập tức căng thẳng, bàn tay khẽ bấu chặt vào gối.
Hắn biết tiếng động này phát ra từ trong... gầm giường.
Từ Cảnh Hiên lắc đầu, cười gượng nói: "Nào có, nào có. Đệ tử đâu nghe thấy tiếng gì đâu, chắc sư phụ nghe nhầm rồi!"
Lâm Lan Chi cũng căng thẳng không kém hắn là mấy, y lấy tay bịt chặt miệng, nhắm kín mắt lại, cả thân thể bất động đến thở cũng không dám thở mạnh.
Tiếng động lúc nãy không phải y cố tình đâu mà do con muỗi. Là do con muỗi chết tiệt kia! Ai lại biết trong này lại nhiều muỗi như vậy chứ, lại còn cứ nhằm y mà đốt.
Sư phụ nghe Từ Cảnh Hiên nói xong, không những không bỏ qua mà còn nghi ngờ đứng dậy tiến về phía giường. Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795870/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.