🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Hi Nghiên im lặng nhìn Diệp Thành, đôi môi mím chặt. Một lúc sau, cô mới hỏi lại:

"Anh ta nào?"

"Tên họ Phó đó!" Diệp Thành hậm hực đáp.

Từ đầu, trong lòng Lâm Hi Nghiên cũng lờ mờ đoán được, "anh ta" trong câu hỏi của Diệp Thành là ai. Chỉ là cô không ngờ, anh còn mặt mũi để chất vấn cô chuyện này.

Càng nhìn ánh mắt nghi ngờ của Diệp Thành, Lâm Hi Nghiên càng cảm thấy bực bội. Cô hừ lạnh một tiếng, "Anh có bệnh à?" rồi quay lưng muốn trở vào phòng, giọng nói lạnh như băng: "Về nhà anh đi!"

Vừa đưa tay lên nắm cửa, Lâm Hi Nghiên đã bị một lục mạnh kéo phắt lại. Cả người cô chao đảo, ngã vào lồng ngực rắn chắc. Trước khi kịp phản ứng, đôi môi đã bị bao phủ bởi hơi thở nóng hổi. Gáy cô bị giữ chặt, không còn cách nào khác phải ngửa đầu đón nhận nụ hôn bất ngờ, mạnh bạo của Diệp Thành.

"Ưm... Diệp... Buông ra!" Lâm Hi Nghiên trợn tròn hai mắt vừa vì tức giận vừa vì kinh ngạc. Cô giãy giụa dữ dội, lách đầu sang hướng khác hét lớn, "Diệp Thành... Đừng mà!"

Chớp lấy thời cơ đó, Diệp Thành giống như một con thú hoang, chiếm hữu Lâm Hi Nghiên bằng tất cả sự mãnh liệt. Nụ hôn trở nên thô bạo, lưỡi anh đi sâu vào bên trong càn quét khoang miệng, điên cuồng thăm dò, mút mát khiến người con gái trong lòng gần như không thể thở nổi.

Khi Lâm Hi Nghiên đã không còn đủ sức để chống cự thì cũng là lúc thần trí Diệp Thành đã hoàn toàn mất kiểm soát. Anh khảm chặt cô vào người mình, dùng lực miết chặt môi cô, rồi lưu luyến dời môi trượt xuống cần cổ trắng ngần mà để lại những dấu hôn đỏ chói. Bàn tay đang giữ lấy eo thon cũng dần dà đi xuống phía dưới, luồn vào trong tà váy, xốc mạnh lên cao, lộ ra đôi chân thon dài. Anh bắt lấy chân cô, quấn chặt quanh hông mình rồi ép mạnh thân thể nhỏ bé lên tường, cọ mạnh phần thân dưới đã căng cứng vào nơi nhạy cảm của cô.

Lâm Hi Nghiên giật bắn mình, cả người co rúm lại, cô cảm nhận rõ từng ngón tay của Diệp Thành chạm vào người mình. Cô biết anh đang muốn làm gì. Trước khi ly hôn cả hai là vợ chồng, anh muốn làm gì cô cũng được, nhưng bây giờ thì không. Móng tay cô găm chặt vào bả vai người đàn ông đang làm càn trên người mình, để lại những vết xước hằn sâu trên da thịt. Cô hét lên, giọng nói đầy phẫn nộ:

"Diệp Thành, chúng ta ly hôn rồi!"

Mọi động tác của Diệp Thành đột ngột dừng lại. Anh nâng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Hi Nghiên, ánh mắt đỏ ngầu như con thú bị thương. Trong khoảnh khắc ấy, dục vọng và sự giận dữ đan xen trong anh. Bất ngờ, anh vòng tay bế bổng cô lên, bước về phía hướng sofa, vừa đi vừa hắng giọng nói:



"Ly hôn vẫn có thể tái hôn."

Vừa đặt Lâm Hi Nghiên nằm xuống ghế, Diệp Thành nhanh chóng phủ người mình lên thân thể mềm mại của cô, lúc anh định tiếp tục việc mình muốn làm, thì bàn tay nhỏ bé giơ lên, một cái tát mạnh mẽ đáp vào má anh.

Chát! Trong tích tắc, không khí như đóng băng. Cái tát vang lên giòn tan, cắt ngang bầu không khí ngột ngạt. Diệp Thành ngạc nhiên nhìn Lâm Hi Nghiên, đôi mắt cô tràn đầy phẫn nộ, làn da trắng nõn của cô ửng đỏ vì tức giận. Anh thoáng chốc khựng người, gương mặt méo mó vì cảm giác bỏng rát nơi sườn mặt.

Cả người Lâm Hi Nghiên run lên bần bật trừng trừng nhìn Diệp Thành. Bàn tay cô vẫn còn tê dại vì dùng lực quá mạnh để đánh vào gương mặt kia. Nhưng tim cô còn đau hơn gấp ngàn lần. Anh xem hôn nhân hay là cô thành trò đùa mà có thể nói ra những lời như vậy? Tình cảm của cô rẻ rúng đến mức như vậy sao? Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể đánh vào mặt anh, nhưng những lời anh nói đã khiến cô mất hết bình tĩnh.

Diệp Thành cười hắt ra một hơi, ánh mắt anh chứa đầy sự tức giận. Cái tát của Lâm Hi Nghiên chẳng hề làm anh nao núng, cái tên "Phó Thiên Minh" cứ ù ù trong tâm trí anh làm anh không thể nào kiềm chế được. Anh bóp chặt lấy cằm cô, giọng nói đầy mỉa mai:

"Chẳng phải cô luôn miệng nói yêu tôi sao? Cố tình mang thai, ép tôi kết hôn cho bằng được... Cuối cùng thì sao, trong lúc tôi không hay không biết lại dắt con tôi đi cặp kè với thằng đàn ông khác...

Diệp Thành càng nói càng không kiểm soát được thanh âm của mình, anh gầm lên xả hết nỗi bực bội trong lòng, những lời lẽ cay nghiệt như những mũi dao đâm vào trái tim Lâm Hi Nghiên.

Lâm Hi Nghiên không thể chịu đựng được nữa, một cái tát thật mạnh, lần nữa giáng thẳng vào mặt Diệp Thành.

"Diệp Thành!" Lâm Hi Nghiên hét lên, giọng nghẹn ngào, "Cút đi!" Đôi mắt cô ầng ậc nước, những giọt mắt từ khóa mi trào ra, lăn dài trên má. Cô chỉ có mình anh thôi, từ khi trái tim này biết rung động cho đến khi nó đầy rẫy vết thương cũng chỉ yêu mỗi mình anh. Có thể không yêu cô, có thể không cần cô, nhưng tại sao phải sỉ nhục cô như vậy?

Căn phòng chìm trong tiếng nấc nghẹn của Lâm Hi Nghiên. Diệp Thành bỗng chốc sực tỉnh, "Nghiên... Anh khựng người nhìn cô, đôi mắt tràn đầy sự hối hận và đau khổ. Anh không muốn nói ra những lời này nhưng lại không thể chống lại được sự ghen tuông đang xâm chiếm trái tim mình. Anh không muốn làm tổn thương cô, nhưng cứ vô tình phạm phải sai lầm liên tục, anh muốn lên tiếng giải thích nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Lâm Hi Nghiên đã giơ tay, chặn miệng anh bằng một cái tát nữa. "Cút!" Cô hét lên, nước mắt tuôn trào. Đôi mắt cô tràn đầy tổn thương và tuyệt vọng.

Diệp Thành cắn môi mình, anh kéo Lâm Hi Nghiên ngồi dậy, đặt cô lên đùi mình. Vòng tay siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Anh cúi đầu, chôn mặt vào hõm cổ cô, liên tục lẩm bẩm:

"Đừng khóc... Đừng khóc... Xin lỗi. Do tôi, do tôi hết." Giọng nói khàn đặc của Diệp Thành vang lên bên tai cô, nhưng những lời xin lỗi ấy có còn ý nghĩa gì nữa không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.