Lâm Hi Nghiên khóc nức nở, nước mắt như mưa tuôn rơi không thể ngừng lại được. Cô giãy giụa trong vòng tay Diệp Thành, cố gắng thoát khỏi sự siết chặt của anh. Mỗi lời anh nói, mỗi cái ôm của anh như xát muối vào lòng cô.
Diệp Thành cũng không nhớ Lâm Hi Nghiên làm thế nào để đuổi anh ra khỏi nhà. Căn phòng ngủ rộng lớn trong biệt thự, bên cạnh không có cô cùng Tiểu Uyên bỗng trở nên chật hẹp và ngột ngạt đối với anh. Cả đêm, anh trằn trọc không ngủ, hối hận vì những gì mình đã nói. Khi bình minh hửng sáng, anh cố gắng chợp mắt nhưng giấc ngủ chẳng thể nào yên ổn. Đồng hồ điểm đúng 7 giờ, anh mới miễn cưỡng mở mắt.
Cả đêm không ngủ, tay chân Diệp Thành như nhũn ra. Anh thất thần bước xuống nhà thì giật mình, sửng sờ khi nhìn thấy Tiểu Uyên đang ngồi chơi đồ hàng một mình giữa phòng khách.
"Uyên... Con về lúc nào vậy?" Giọng nói khàn đặc, pha lẫn sự ngạc nhiên và một chút hoang mang. Diệp Thành vừa hỏi vừa nhanh chân bước đến ngồi xuống bên cạnh con gái.
Tiếng xoong nồi leng keng từ nhà bếp vọng ra, xen lẫn câu nói của di Tô: "Sáng sớm bà chủ đã đưa cô chủ về!"
Nghe vậy, trái tim Diệp Thành như hẫng đi một nhịp, bàn tay đang định chạm vào mái tóc mềm mại của Tiểu Uyên bỗng khựng lại, "Không cho mình cơ hội qua đón con luôn sao?" anh thở dài một hơi, trong lòng âm thầm bất lực.Tiểu Uyên ngày thường nhìn thấy ba, hai mắt con bé sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3747678/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.